Chương 2586 Cuộc sống thăng trầm dễ hun đúc nên người thành công (2)
Đi qua Dương địa mà không vào trấn Thanh Dương, Khương Vọng theo đường nhỏ đi về hướng kinh đô Tề quốc.
Khi thành Lâm Truy ba trăm dặm xuất hiện trong tầm mắt, hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác dựa dẫm.
Tước hiệu của hắn, chức quan và các mối quan hệ của hắn, đều có mối quan hệ cực kỳ thân mật với tòa thành vĩ đại này.
Lúc đầu lựa chọn bỏ qua chức trọng Đô Úy Bắc nha môn, đương nhiên cũng không hề hối hận.
Trong Sơn Hải Cảnh ở Sở quốc cũng đã trải qua cũng đủ ưu việt, hắn không chủ đạo cái gì, nhưng hắn chứng kiến văn chương ưu việt.
Lần này sau khi du lịch thiên hạ trở về, giờ phút này nhìn thấy thành Lâm Truy, hắn mới chân chính ý thức được, hắn đã ở đây phấn đấu quá lâu, đã trải qua quá nhiều chuyện. Hắn và tòa thành này, đã có mối ràng buộc quá sâu.
Ở Lâm Truy, sống không dễ.
Mà Khương Thanh Dương hắn, hoảng hốt giống như là người ở nơi này.......
Chiến Sự Đường dâng tấu thỉnh phạt Hạ, Thiên Tử ngự chuẩn.
Cả Tề quốc đều được động viên, đạo nguyên thạch, lương thảo, tình báo, giao thiệp với các nước dọc đường... Vô số công việc.
Nhưng một khi đã quyết ý chiến tranh, sẽ rất khó thay đổi.
Trong một đêm, đao thương đầy kho, binh mã như rừng.
Chỉ là trước lúc phạt Hạ, vẫn còn một vấn đề quan trọng nhất...
Cuộc chiến phạt Hạ lần này, phải dùng ai làm chủ soái tam quân đây?
Bá nghiệp Tề quốc mới phát triển, là quốc gia thành tựu bá chủ trễ nhất trong sáu nước đại bá chủ.
Rất nhiều danh tướng thiên hạ từng nhiều lần chứng minh bản thân trong chiến tranh, đều vẫn đang ở trong quân. Người có tư cách dẫn đại quân, không hề ít.
Nhưng mà Hạ quốc, dù sao cũng có ý nghĩa đặc thù, sự cường đại của nó cũng không nên bị xem thường.
Năm đó Tề Hạ tranh bá, là do Tề thiên tử tự mình ngự giá thân chính, những người như Trọng Huyền Vân Ba, Trọng Huyền Trử Lương, Trọng Huyền Minh Sơn, Trọng Huyền Minh Hà... Yến Bình, Khương Mộng Hùng, Diêm Đồ, Dương Kiến Đức, Điền Hi Lễ... Đều tham gia trận chiến.
Mây tụ thành đoàn, kiến tụ thành đàn, toàn quốc là quân, lúc đó mới mạnh mẽ kéo dài qua hai vực Đông Nam, đánh cho Hạ quốc tàn phế.
Mà từ sau trận chiến bình định loạn Minh địa Lâu Lan Công năm ba mươi tám Nguyên Phượng, Tề thiên tử lại chưa từng tự mình mặc giáp.
Đương nhiên Hạ quốc hiện tại, cũng không đáng để Tề thiên tử tự mình ngự giá thân chính rồi.
Lẽ ra Tề thiên tử không đi, chủ soái phạt Hạ lần này ngoại trừ Quân Thần Đại Tề Khương Mộng Hùng, thì không nên nghĩ đến người thứ hai nữa.
Vị Trấn Quốc Đại nguyên soái này cũng quả thực đã dâng tấu thỉnh chiến.
Vinh dự và năng lực của Khương Mộng Hùng đều không cần nói nữa, có vĩ lực vô địch siêu phàm, lại dụng binh như thần, hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu trong quân.
Nhưng người thỉnh chiến, đồng thời còn có ba người khác.
Ba người này, đều có phân lượng không giống người thường.
Một người là Tào Giai – thống soái Xuân Tử quân, một người là Hung Đồ Trọng Huyền Trử Lương – vừa trở thành chân nhân, người còn lại là Tu Viễn – thống soái Tù Điện quân.
Ba người này đều là soái tài đủ sức để thống lĩnh trăm vạn đại quân, chấp chưởng đạo quân tinh nhuệ nhất Đại Tề - Cửu Tốt, năng lực dụng binh không thể nghi ngờ.
Tu vi ngược lại không phải là vấn đề gì. Nếu như để bọn họ dẫn dắt đại quân, triều đình Tề quốc đương nhiên sẽ phái thêm cường giả Diễn Đạo đi theo trấn quân.
Cho nên nhân tuyển làm chủ soái phạt Hạ, thật ra vẫn còn đang tranh cãi.
Trong đó, Tào Giai dụng binh ổn nhất, là "người thiện chiến nhất thiên hạ" theo lời Tề thiên tử. Bất kể giao bao nhiêu quân đội cho hắn ta, căn bản không có khả năng xảy ra vấn đề, đương nhiên cũng rất khó nhìn thấy tình huống đánh nhanh thắng nhanh.
Luôn luôn có người nói rằng hắn ta chỉ biết đánh ngu đánh xuẩn.
Nhưng trước đây, trận giả mạo thân phận của Hoàn Nhan Hùng Lược, chém giết danh tướng Tề Hồng của Thịnh quốc, giúp Mục quốc lấy lại thành Ly Nguyên, cũng đã triển hiện sự thay đổi trong phong cách dùng binh của hắn ta.
Hắn ta là soái tài toàn năng chân chính, chỉ so ở tài dụng binh, thật sự có thể so với Quân Thần.
Hung Đồ Trọng Huyền Trử Lương thì có công đầu phá Hạ năm xưa, vô cùng quen thuộc với tình huống Hạ quốc, trong trận tranh đoạt chủ soái phạt Hạ, nhân tố này vô cùng quan trọng.
Vả lại ông ta mặc dù không toàn năng bằng Tào Giai, cũng không bằng Khương Mộng Hùng "dụng binh đệ nhất thiên hạ", nhưng quân tiên phong của ông ta sắc bén, lại là độc nhất, thiên hạ khó có ai sánh được.
Dưới loại tình huống cuộc chiến diệt quốc này, có thể nhanh chóng đánh ra cục diện tốt nhất. Giống như cuộc chiến diệt Dương giúp ông ta phong hầu kia, đúng là giống như dễ như bỡn. Dùng thời gian ngắn nhất đánh tan sự phản kháng của Dương quốc, không cho mạt đế Dương quốc Dương Kiến Đức một chút cơ hội, chém chết trong vạn quân.
Thực lực của người kia lại mới từ đệ nhất Thần Lâm Đông vực tấn vị Động Chân, trận chiến đầu tiên chứng nhận sau khi trở thành Động Chân, chính là chỉ đao đệ nhất trưởng lão của Điếu Hải Lâu – Sùng Quang chân nhân.
Bất luận là thế, ý, lực, đều đang ở lúc cao nhất trong cuộc đồi. Lúc này dùng ông ta, quân tiên phong mạnh nhất.
Mà Tu Viễn...
Bằng hữu thân thiên của y – thống soái Trảm Vũ quân Diêm Đồ, năm ngoái được chứng thực là gian tế của Bình Đẳng quốc, chịu thiên đao vạn quả mà chết. Chính y thì đã ở trong ngục một hồi.
Hiện tại chính là lúc cần một cuộc chiến tranh để chứng minh chính mình.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều biết, y chỉ là cho thấy thái độ, chạy theo số đông mà thôi. Chuyện lớn như phạt Hạ này, không có khả năng giao cho y để chứng minh bản thân.
Mặc dù Tu Viễn y quả thật là danh tướng thiên hạ giết ra từ trong núi thây biển máu, nhưng tâm tình muốn chứng minh bản thân của y, là thứ đầu tiên tiên loại y ra khỏi danh sách chủ soái.
Đương kim Tề thiên tử là một người biết dùng binh, chỉ lệnh bốn người này lần lượt dâng lên một phần quân lược, nói rõ là dùng quân lược để định đoạt soái vị...
Trong lúc nhất thời, gió nổi mây tuôn, từ đủ loại quan lại trên triều đình, cho tới những người buôn bán nhỏ, không khỏi đều đang tranh luận chuyện chọn chủ soái phạt Hạ.
Người này nói Quân Thần vô địch, người kia nói Tào soái bất bại. Có người nói Hung Đồ nhờ phá Hạ mà thành danh, phải để Hung Đồ kết thúc Hạ quốc. Cũng có người nói Tu Viễn cả đời chinh chiến, nhiều lần lấy yếu chống mạnh, là binh đạo chân chính, nên có một trường hợp như vậy để thi triển.
Nhưng không có người nào, nói không thể chiến trận này, nói rằng phạt Hạ không thể thắng.
Cho nên quốc tướng Giang Ngữ Mặc viết...
"Lòng người có thể dùng.".........