Chương 2596 Khí phách thiếu niên nơi quán rượu (2)
Liêm Chú Bình hiện tại, rất khác với Liêm Chú Bình ngày xưa!
Trước đây ngạo mạn như nào, thì sau này kính cẩn như vậy.
Khương Vọng cũng không nói lời nào.
Trọng Huyền Thắng lại nói: "Ta thấy không cần đâu, có mấy lời nên nói ở tửu lâu, có mấy lời chỉ có thể nói ở đây!"
Liêm Chú Bình giận tím mặt hỏi: "Trọng Huyền công tử có ý gì?"
Ông ta dù sao cũng là người đứng đầu một tộc, là gia chủ của một gia tộc rất có danh vọng.
Trọng Huyền Thắng cho dù có thân phận tôn quý như thế nào, vẫn còn trẻ như thế, dù sao vẫn chưa thừa tước...
Ông ta đã miễn cưỡng tươi cười, không so đo với tư thái không kiêng nể gì của đối phương, sao còn dám hùng hổ dọa người, nhảy lên nóc nhà lật ngói nữa chứ?
Trọng Huyền Thắng lại không để ý đến ông ta, chỉ nhìn trái nhìn phải, cao giọng hỏi: "Liêm Tước đâu rồi?" Trong thời gian nói mấy câu, trước từ đường Liêm thị đã tụ tập đến rất nhiều tộc nhân Liêm thị. Thân ảnh Liêm Tước kiên định từ xa xa đi tới, không nói lời gì, đám người tự động tách ra một con đường cho y. Chế tạo ra một thanh vũ khí nổi danh thiên hạ như Trường Tương Tư, lại được sự giúp đỡ của Trọng Huyền Thắng trong mấy năm nay, uy vọng của y ở trong Liêm thị, đã sớm xưa đâu bằng nay.
Đoàn người tự động tách ra một con đường, chính là vinh dự của y!
Liêm Chú Bình hung ác trừng y, ánh mắt kia giống như sói đầu đàn già ngửi thấy hơi thở của sói đầu đàn mới vậy: "Liêm Tước, ngươi có ý gì? Hôm nay cấu kết người ngoài, hô mưa gọi gió, là muốn sỉ nhục từ đường Liêm thị ta sao?!"
Mặt Liêm Tước khiến người ta thật sự không muốn nhìn lắm, bởi vì thật sự không đẹp lắm. Nhưng vào giây phút này, mọi người không thể không nhìn y.
Y đầu tiên là gật đầu với Khương Vọng, sau đó mới nhìn Trọng Huyền Thắng: "Thời cơ đã tới chưa?"
Trọng Huyền Thắng cười: "Nếu như đến lúc này, chúng ta còn cần thứ gọi là 'thời cơ, thì mấy năm cố gắng này của ngươi, có thể nói là tốn công vô ích! Ngươi chi bằng đến trấn Thanh Dương làm thợ rèn, còn ta chi bằng đến nơi đó bán bánh bao cho rồi!"
Liêm Tước liền cười, đương nhiên cười lên cũng không dễ nhìn lắm: "Đạo lý ta đều hiểu, nhưng vì sao ngươi lại đi bán bánh bao?"
Trọng Huyền Thắng nhếch mép nói: "Có người thích ăn!"
Liêm Tước nhìn Thập Tứ một chút...
Lại tự an ủi nhìn Khương Vọng một chút.
Sau đó mới quay lại nhìn Liêm Chú Bình, rất bình tĩnh nói: "Vị trí gia chủ Liêm thị, bắt đầu từ hôm nay, thuộc về ta"
Ngữ khí của y không hề sôi sục, bởi vì y cũng không phải đang tuyên chiến, không phải muốn chinh phạt ai. Y chỉ là đang tuyên bố một sự thật.
Có đôi khi y cũng cảm thấy hoảng hốt. Đã từng bị vây trong khốn cảnh lạch trời khó thoát, đã từng quyết chí thay đổi cuộc sống, đã từng nghĩ phải trả giá toàn bộ, phấn đấu cả đời, y cũng quả thật là người có giác ngộ sắt thép...
Nhưng chỉ trong thời gian mấy năm, không ngờ lại dễ như trở bàn tay.
Dù sao thì người trẻ tuổi ban đầu đường xa mà đến kia, bây giờ đã trở thành đệ nhất thiên kiêu trẻ tuổi của Tề quốc.
Dù sao thì đệ tử Trọng Huyền thị lúc đầu không được mấy người tôn trọng kia, bây giờ đã có thể có địa vị ngang nhau với Trọng Huyền Tuân "đoạt hết sự tao nhã của người cùng thế hệ".
Dù sao thì bản thân mình trong mấy năm này, cũng không sống phí ngày nào.
Trong ước hẹn lúc đầu ở quán rượu kia, quả thực hôm nay cũng nên có một kết quả.
Liêm Chú Bình vừa sợ vừa giận quát: "Hoang đường!"
Ông ta phẫn nộ vì thái độ của Liêm Tước, lại càng kinh hoàng trước thái độ của Liêm Tước. Ông ta chỉ vào Liêm Tước chửi ầm lên: "Ngươi cái thằng nhãi ranh này, ngươi cho rằng trèo lên cành cây cao Trọng Huyền gia, ỷ vào uy danh của Bác Vọng hầu, là có thể một tay che trời, thậm chí chi phối vị trí gia chủ Liêm gia ta sao?"
"Ngươi đúng là vừa hư hỏng vừa ngu xuẩn! Chẳng lẽ quận phủ Xích Dương có thể cho phép? Chẳng lẽ triều đình có thể trơ mắt nhìn?"
Ông ta trong lúc che giấu chột dạ phẫn nộ gầm gừ, cũng không quên tách ảnh hưởng của Trọng Huyền gia, chưa quên củng cố lòng tin cho người ủng hộ ông ta.
Nhưng Liêm Tước vẻ mặt cổ quái: "Có liên quan gì đến Trọng Huyền gia? Vì sao quận phủ Xích Dương lại không cho phép?"
Ngữ khí bình tĩnh của y và sự kích động của Liêm Chú Bình tạo nên hai mảng đối lập rõ ràng: "Đây là quyết định của Liêm thị chúng ta.
Liêm Chú Bình lúc này đương nhiên đã có dự cảm ở trình độ nào đó.
Nhưng mà ông ta không chịu tin. Ông ta làm gia chủ nhiều năm như vậy, kinh doanh lâu như vậy, vì gia tộc này làm nhiều chuyện như vậy... Tiểu tử Liêm Tước này mới mấy tuổi?! Thành danh mới được mấy năm?
"Liêm thị?" Ông ta cười lạnh một tiếng, mặc dù khó tránh khỏi có mấy phần cậy mạnh, lại vẫn dốc hết sức lực, phát động dư uy: "Liêm thị lúc nào có thể để ngươi làm chủ hả?"
Liêm Tước cũng không nói lời nào.
Mà lúc này, trong đám người đang đứng trước từ đường Liêm thị, có hơn một nửa số người, hầu như đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía Liêm Chú Bình!
Ánh mắt vào giây phút này thật sự có trọng lượng.
Liêm Tước cần gì phải nói nữa? Trong mấy năm này, Liêm gia thông qua quan hệ của Liêm Tước, nhận được sự ủng hộ của Trọng Huyền gia, ở trong quân như cá gặp nước, mỗi lần đơn đặt hàng quân sự, đều có thể đạt được điều kiện tốt nhất. Những phiền toái vướng mắc trước đây, chỉ cần Liêm Tước ra mặt, đều tan thành mây khói.
Mấy trăm miệng ăn trên dưới Liêm gia, cùng với biết bao nhiêu người liên quan đến sản nghiệp khai đúc binh sư của Liêm thị, ai không đạt được lợi ích từ đó?
Lòng người là gì? Lòng người chính là đây!
Hơn nữa Liêm Tước làm người, mặc dù không khéo đưa đẩy, thủ đoạn cũng không mấy mượt mà, nhưng tuyệt đối là một người công bằng.
Y tuyệt đối sẽ không khiến người đi theo mình chịu thiệt, tuyệt đối sẽ không tham lam lợi ích của người nào. Chỉ cần điểm này, cũng đã hơn Liêm Chú Bình quá nhiều!