Chương 2597 Khí phách thiếu niên nơi quán rượu (3)
Liêm Chú Bình có lẽ đã từng được xem như là một gia chủ ưu tú, dù sao thì ở Liêm thị đã rất lâu không đúc được binh khí nổi danh nào, vả lại lại ở dưới tình huống không có vũ lực nào để dựa vào, vẫn có thể giữ được chuyện làm ăn của Liêm thị. Không có công lao, thì cũng có khổ lao.
Nhưng ông ta đã già! Ông ta đã hơn sáu mươi tuổi, lại vẫn chưa thành tựu Thần Lâm, toàn dựa vào linh dược để duy trì, mới không bắt đầu suy giảm tu vi.
Ở cái tuổi này mà ông ta còn chưa thành tựu Thần Lâm, ông ta lại vẫn không từ bỏ! Không ngừng đòi hỏi gia tộc, không ngừng chiếm dụng các loại tài nguyên, mơ tưởng xa vời một ngày thành tựu Thần Lâm, mơ tưởng xa vời chính mình vẫn có thể vĩnh viễn giữ được thanh xuân, phá vỡ thọ hạn.
Vì sao lại muốn bám vào Thập Tứ hoàng tử Khương Vô Dung? Vì sao phải làm một số chuyện cận kề nguy hiểm?
Đều là vì ông ta không cam lòng, ông ta tham lam. Ông ta muốn những thứ ông ta không thể có được bằng cách thông thường, ông ta muốn nhiều hơn!
Có lẽ đây cũng là chuyện thường tình, chỉ là tộc nhân Liêm thị đã không còn... muốn hiểu nữa. Bởi vì bọn họ có lựa chọn tốt hơn!
Trong đám người, nhân tài mới xuất hiện của Liêm thị, thanh niên tên là Liêm Thiệu, là người đầu tiên lên tiếng: "Chuyện của Liêm gia, đương nhiên là do Liêm gia chúng ta tự mình quyết định. Mà Liêm Thiệu ta, hoàn toàn ủng hộ Liêm Tước tiếp quản gia tộc. Ta tin tưởng y, giống như ta tin tưởng Liêm thị ta vẫn còn tương lai lâu dài hơn! Ta đi theo y, chính là bởi vì ta vẫn còn ôm hi vọng đối với gia tộc này!"
Lúc đầu ở bí cảnh Thất Tinh lâu, Khương Vọng đã cứu hắn ta một lần, sau đó hắn ta liền hoàn toàn đứng về phía Liêm Tước.
Mà hiện tại dưới sự dẫn dắt của hắn ta, lần lượt những người trẻ tuổi của Liêm thị đều đứng ra tỏ thái độ.
"Ta tin tưởng Liêm Tước!"
"Liêm Tước không làm gia chủ, thì Liêm thị không có tương lai gì để nói!"
Như đốm lửa lan tràn, đã thành tình thế lửa cháy lan đồng cỏ.
"Liêm Thiệu!" Liêm Chú Bình vừa thở hổn hển, vừa phẫn nộ nói: "Đừng quên mệnh bài của ngươi đang ở đâu!"
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, ông ta liền nhận ra mình bị sự tức giận và sợ hãi làm cho choáng váng đầu óc, nói ra lời ngu xuẩn.
Có một số việc có thể thật sự tồn tại, cũng quả thật có thể tồn tại dài lâu, nhưng không nên nói ra. Không còn kịp nghĩ xem vì sao mình lại nhiều lần đầu óc mờ mịt, những tộc nhân Liêm thị đang đứng kia, thậm chí bao gồm cả những người lúc đầu vẫn còn giữ thế trung lập, tất cả đều tiến về phía trước một bước. Đầu người đông nghịt, sau lưng Liêm Tước, như thủy triều tuôn!
Chế độ mệnh bài là gốc rễ cứng nhắc của Liêm thị, chính là luật lệ lỗi thời mà số ít cao tầng dùng để bóc lột đa số tộc nhân còn lại.
Rất nhiều người chỉ là không dám nói, không có nghĩa là sẽ không hận.
Sinh tử nằm trong tay người khác, lúc tranh thủ quyền lợi cho mình, phải chịu uy hiếp như ngày hôm nay... Ai có thể không hận?
Liêm Chú Bình khiến quá nhiều người tức giận!
Khương Vọng tản đi dao động Họa Đấu ấn, cũng lặng lẽ tản đi ấn quyết đạo thuật Nộ Hỏa.
Trọng Huyền Thắng vẫn mỉm cười, bày ra tư thái không thèm đếm xỉa.
Liêm Chú Bình vội vàng muốn nói gì đó để cứu vãn.
Nhưng vào lúc này, sau lưng Liêm Chú Bình, một vị gia lão lên tiếng: "Thật ra ta cũng cảm thấy... Để Liêm Tước làm gia chủ, có lẽ thật sự là lựa chọn tốt hơn.
Người này chính là Liêm Lô Nhạc!
Lúc đầu còn làm đi theo Khương Vô Dung làm tùy tùng, tích cực cướp đoạt Trường Tương Tư.
Hôm nay lại lộ vẻ trầm mặc nghiêm túc nói: "Chú Bình huynh, chúng ta đều già rồi, suy nghĩ không theo kịp, thân thể cũng không còn tốt như xưa... Cũng nên đem trọng trách giao lại cho người trẻ tuổi rồi.
Lúc này con bài lớn nhất chưa lật của Liêm Chú Bình chính là chế độ mệnh bài gắn với sự ổn định nhiều năm của Liêm thị.
Nhưng có một điểm chết người chính là... mệnh bài tộc nhân Liêm thị, lại đang được đám gia lão nắm giữ. Liêm Chú Bình quay đầu nhìn Liêm Lô Nhạc, ánh mắt thật sự hoảng loạn và luống cuống! Trong thời khắc quan trọng nhất, người mà ông ta tin tưởng nhất, lại đâm một đao vào chỗ hiểm của ông ta.
Ngay sau đó, lại có một vị gia lão khác nói: "Ta cũng cho rằng Liêm Tước rất thích hợp quản lý gia tộc. Một thanh vũ khí nổi danh duy nhất của Liêm thị ta trong mấy năm gần đây, chính là do Liêm Tước tạo thành. Trình độ đúc binh khí của y không cần nhiều lời, đã sớm vượt qua đám lão hủ chúng ta, hoàn toàn đủ sức thừa kế cơ nghiệp tổ tông. Hơn nữa y còn trẻ như vậy, tương lai không thể lường được! Gia tộc của chúng ta, đương nhiên nên giao cho người có tương lai tốt hơn, đây là sự lựa chọn liên quan mật thiết đối với mỗi một người chúng ta!"
Câu nói kế tiếp Liêm Chú Bình đã không còn nghe thấy nữa.
Không ngừng có gia lão đứng ra tỏ thái độ.
Ông ta chỉ cảm thấy tất cả đều rất loạn, bên tai vang lên tiếng ù ù.
Ông ta vốn định cho Liêm Tước một bạt tai, giống như lúc đó ép Liêm Tước từ bỏ Trường Tương Tư vậy.
Nhưng ngón tay vừa nhúc nhích, một tia sát ý liền dừng ở mi tâm của ông ta.
Trong nháy mắt ông ta tỉnh táo lại, hoàn toàn hiểu ra cục diện hiện tại là như thế nào.
Thế không bằng người, đức không bằng người, lực không bằng người, trí không bằng người!
Ông ta không có gia lão ủng hộ, người trung thành với ông ta cũng đã xa cách.
Nhưng mà ông ta cũng không nói lời nào.
Xoay người một mình đi vào trong từ đường.
Cửa lớn từ đường chậm rãi đóng kín.
Trong mắt của ông ta, dấy lên ánh lửa. Nó giống như lò lửa, giống như ngọn lửa khi ông ta còn trẻ, đã từng theo đuổi.
Cách một cánh cửa lớn, phía sau mơ hồ truyền đến, giọng nói của Liêm Tước...
"Kể từ hôm nay, Liêm thị hủy bỏ mệnh bài! Không có ai vừa sinh ra đã phải mang theo gông xiềng, người người đều nên được hưởng sự tự do!"
Sau đó là tiếng hoan hô.
Hoan hô như sấm dậy.
Từ trong phủ, lan ra ngoài phố, lan khắp toàn thành.
Tiếng hoan hô kia, dường như vì y mà tồn tại.
1459 chữ