Chương 2616 Cờ quạt như rồng (3)
Loại nhân vật bất cứ ở đâu cũng tỏa sáng như Trọng Huyền Tuân này, đương nhiên rất dễ tìm.
Một thân bạch y như tuyết, đang vừa đi vừa nói gì đó với một vị tướng lĩnh Xuân Tử quân.
Trọng Huyền Thắng khe khẽ tiến tới trước, muốn nghe ngóng một chút quân vụ của vị đường huynh tao nhã này.
Tiếc là hình thể của hắn ta không tiện làm điều này lắm.
Hơn nữa Thập Tứ toàn thân mặc giáp theo sát phía sau, ấy thế mà lại có mấy phần bộ dạng hùng hổ.
Trọng Huyền Tuân cũng không nói nữa, dừng bước, dù bận vẫn ung dung nhìn hắn ta.
Trọng Huyền Thắng nhận ra vị tướng lĩnh đứng bên cạnh y, chính là chủ tướng Ngô Độ Thu của Xuân Tử quân.
Nhân tài nổi danh mới xuất hiện trong quân – đương nhiên không phải là bộ hạ của Trọng Huyền Tuân.
Ở trong lòng thầm quy kết chính là bạn xấu của Trọng Huyền Tuân.
Ánh mắt làm như lơ đãng lướt qua, đã nhớ kỹ mấy vị Đô thống gần đó. Quay về tra xét một chút, liền có thể tìm được tài liệu tương ứng.
Không phải nhất định phải làm gì đó, nhưng mà ít nhất vẫn phải nắm chắc những lực lượng mà Trọng Huyền Tuân đang nắm giữ.
Trong lòng vô số ý nghĩ xoay vần.
Trọng Huyền Thắng lại sải bước đi tới, một phát nắm chặt tay Trọng Huyền Tuân, còn mạnh mẽ rung hai cái:
"Huynh trưởng!"
"Hôm nay đại quân xuất phát, huynh hôm nay mới thành tựu Thần Lâm, đúng lúc cần dừng lại củng cố tu vi một chút. Lúc này gánh vác chức vị tiên phong, là không trách nhiệm với bản thân. Một khi đạo đồ có thiếu xót, biến thành chấn động nhân sinh..."
Hắn ta xúc động nói: "Để đệ đệ thay huynh đi đi!"
Ngô Độ Thu ở bên cạnh suýt nữa bị sặc nước miếng chết, cố nhịn lại, mới không khiến bản thân họ ra tiếng. Trọng Huyền Tuân trừng to hai mắt: "Củng cố tu vi là cái gì? Ta không hiểu lắm"
Y phong thái nhẹ nhàng nói: "Ta thành tựu Thần Lâm, giống như liền hiểu được Thần Lâm" Thiên ngôn vạn ngữ trong lòng Trọng Huyền Thắng, trong lúc nhất thời chỉ hóa thành một tiếng "Con bà nó!"
Hắn ta dụng tâm hiểm ác nói Trọng Huyền Tuân cố ý chờ đến hôm nay mới Thần Lâm, dùng nó để áp chế khí thế của hắn ta và Khương Vọng, đem trận tranh giành tước vị Bác Vọng hầu, đặt lên trên trận chiến phạt Hạ. Đồng thời muốn cố ý biểu diễn cảnh huynh đệ tình thâm, khiến cho Trọng Huyền Tuần cảm thấy ghê tởm. Nhưng Trọng Huyền Tuân không dính vào gốc rễ vấn đề mà chỉ ở đó khoe khoang thiên phú. Mặc kệ ngươi nói ngàn lời vạn câu, trong mỗi câu nói ẩn chứa bao nhiêu cái bẫy, ta chỉ nói một câu 'Ta rất mạnh, trong lời nói quả thật cũng có đôi chút phong cách "Trảm Vọng"
Trọng Huyền Thắng buông tay thả lỏng, cười tủm tỉm nói: "Vậy thì ngu đệ an tâm.
Trọng Huyền Tuân cười nói: "Ngươi cứ yên tâm đi"
Một đôi huynh đệ tốt này cứ vậy cười nhẹ nhìn nhau.
Nhìn nhau trong vạn quân. Một người mập mạp ấm áp, một người tiêu sái lỗi lạc.
Ngô Độ Thu ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy mùa đông này, đúng là có hơi lạnh.
Quan đạo là một phương thức bách gia trộn lẫn tu hành, sở dĩ có thể rầm rộ ở hiện thế, hầu như biến thành chủ lưu, tất nhiên có một phần là do hệ thống tu hành đổi mới ưu việt của nó.
Đây là hệ thống tu hành lợi dụng được dòng chảy nhân đạo nhiều nhất cho đến tận bây giờ, nếu phải so sánh thì có thể coi đó là một biểu hiện binh đạo ở trên mặt chính trị.
Tập hợp binh vì đánh trận, vượt qua sự chênh lệch siêu phàm.
Tập hợp người vì quốc gia, mượn thực lực quốc gia tu hành.
Người ở trên dòng nước lũ, có thể đi vạn dặm. Nước dâng thì thuyền dâng, nước chảy nhanh thì thuyền đi nhanh.
Tu sĩ quan đạo và thực lực quốc gia có mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau.
Thực lực quốc gia càng mạnh, có thể cung cấp tài nguyên nuôi dưỡng càng nhiều tu sĩ, cấp bậc tu sĩ cũng ngày càng cao...
Quan đạo nếu không hưng thịnh, những tu giả quan đạo cùng hưởng thực lực quốc gia, ngược lại chỉ có thể hút máu quốc gia.
Nước nhỏ dùng hết quốc lực, cũng chỉ có thể phụng dưỡng được mấy quan đạo Thần Lâm.
Lúc Ung quốc gần đất xa trời, thiếu chút nữa đã bị chân nhân Hàn Ân hút khô quốc vận.
Những chuyện như thế, nhiều không kể xiết.
Tu sĩ quan đạo so với tông môn tu sĩ gánh nhiều trách nhiệm hơn, đây là thứ do con đường tu hành quyết định.
[Du Sinh Bút Đàm] viết: "Nếu được phụng dưỡng, tất có công dụng. Nếu dùng bổng lộc, tất phải có chức vụ. Nếu có chức vụ, tất phải có trách nhiệm!"
Cho nên những người tu hành trong các đại tông đương nhiên càng có được tự do hơn.
Nhưng nếu không vào quan đạo.
Khoảng cách giữa người và trời, sao có thể dễ dàng vượt qua?
Thần Lâm có thể dễ dàng thành tựu như vậy sao?
Bao nhiêu tu sĩ khốn đốn cả đời!
Quốc gia càng lớn mạnh, lại càng có thể giúp ích cho việc tu hành.
Tu sĩ quan đạo đi đến cuối cùng, cũng sẽ đạt được sức mạnh lớn, thoát khỏi trói buộc quan đạo, có được tự do...
So với tu sĩ tông môn, coi như cũng trăm sông đổ về một biển.
Lấy tướng quốc Giang Nhữ Mặc làm ví dụ, người kia vốn có tu vi Động Chân đỉnh phong.
Sau khi kế thừa tướng vị Tề quốc, chia sẻ thực lực Tề quốc, nắm giữ chuôi quốc tướng, lập tức có thể đạt đến sức mạnh Diễn Đạo cảnh!
Đương nhiên loại Diễn Đạo này cũng không phải thật sự thành tựu, một khi từ chức, lập tức biến mất. Nhưng chỉ cần ông ta ngồi vững vị trí này, hoàn thành trách nhiệm của quốc tướng Đại Tề, sức mạnh của ông ta cũng sẽ không biến mất. Nắm giữ sức mạnh Diễn Đạo trong thời gian dài, đối với bản thân lý giải Diễn Đạo, có thể giúp đỡ lớn đến mức nào?
Trong lúc nắm quyền làm nên một chút thành tựu, lại càng có nhiều quốc lực phụng dưỡng. Nhiều năm sau lại có người tiếp nhận cương lĩnh chính trị, duy trì sự nghiệp chính trị của ông ta, khiến cho ông ta mang theo quân lương khổng lồ bình yên thoái vị. Ông ta liền có cơ hội giống như Yến Bình, mọi sức mạnh quay về bản thân, chân chính thành tựu Diễn Đạo, thật sự thành tựu tuyệt đỉnh siêu phàm.
Cho nên Ngô Độ Thu hiểu rất rõ, vì sao lại có nhiều con cháy Bá gia Hầu tước lại tranh nhau một tước danh đến sứt đầu mẻ trán.
Thứ gọi là thế tập võng tước (*), đó là cùng chia vinh quang với quốc gia!
(*) Cha truyền con nối