← Quay lại trang sách

Chương 2617 Thiên Tử tranh quốc (1)

Không phải là công lao lớn, thì không thể ban cho. Cho dù ngươi có là nhân vật thiên tài, mà không gặp được cơ hội thiên thời địa lợi nhân hòa thì không thể được.

Hung Đồ Trọng Huyền Chử Lương năm đó có đủ thiên tài hay không?

Trước thì phá Hạ, sau thì diệt Dương, công lao có đủ lớn hay không?

Nhưng tước vị Hầu gia của ông ta cũng chỉ dừng lại ở đời mình, không có tư cách thế tập võng tước.

Như Bác Vọng hầu có thể thế tập. Có thể mượn được quốc lực kinh khủng đến bực nào! Đổi lại là ai mà không tranh giành đến vỡ đầu?

Nếu trong nhà Ngô Độ Thu có một tước vị thế tập, hắn ta cũng sẽ tranh giành đến vỡ đầu, vố chỉ là có hi vọng Thần Lâm, nhờ vào quốc lực có thể đạt được Thần Lâm cảnh dễ như trở bàn tay. Vốn chỉ có thể ngang Thần Lâm, nhờ vào quốc lực sẽ có cơ hội Động Chân... Cho dù là kỳ tài ngút trời, một hầu tước thế tập của bá chủ quốc, cũng ít nhất có thể bớt đi mười năm khổ công!

Dù cho ngươi là nhân vật phong lưu tuyệt thế đến mức nào, ai dám nói chỉ là mười năm trong nháy mắt, không đáng nhắc đến?

Mười năm dài như thế nào? Trong mười năm có thể thay đổi bao nhiêu chuyện?

Đối với bên ngoài, đó là địa vị, là hiển huấn, là một đời vinh dự. Đối với bản thân, là nhanh một bước, bước bước đều nhanh trên con đường tu hành.

Vì sao không tranh giành? Kẻ ngu đần mới không tranh giành!

Giống như hai vị kia của nhà Sóc Phương bá, là một đôi huynh đệ cùng một mẹ, minh tranh ám đấu trong bao lâu? Chuyện liên quan đến tương lai, có ai chịu nhường nhịn nửa phần? Chỉ là phía Bảo gia kia mọi thứ đều đã kết thúc, mà Trọng Huyền gia bên này vẫn đang ở hồi kết. Lần này trên chiến trường phạt Hạ, dưới sự điều hành của Bảo gia, Bảo Bá Chiêu đã ở dưới trướng Tạ Hoài An, giống như Tạ Bảo Thụ, tự dẫn hai vạn binh mã các nước Đông vực, tự mình thành một quân. Mà đều là chính mạch Bảo thị Bảo Trọng Thanh, lại chỉ chấp chưởng một đô binh mã... Quả thật là một chút cơ hội cũng không cho.

Đương nhiên, lúc này Ngô Độ Thu xem qua, chuyện tranh giành người thừa kế Trọng Huyền gia, không khác biệt lắm cũng đã có kết quả.

Nhưng cái tên mập mạp cười tủm tỉm trước mặt này, trong nháy mắt vừa nãy... Vậy mà khiến cho hắn ta cảm nhận được nguy hiểm?

Ngô Độ Thu hoảng hốt, Trọng Huyền Thắng đã xoay người sải bước rời đi.

"Đường đệ này của ngươi, không đơn giản. Ngô Độ Thu nói.

Trọng Huyền Tuân không cho ý kiến, chỉ nói: "Đi thôi, làm phiền Ngô huynh dẫn ta đi tìm ba đô giáp sĩ của ta"

Hóa ra giáp sĩ hiện ở đây, đều thuộc quyền Ngô Độ Thu Nói cách khác, Trọng Huyền Thắng cố ý tới đây dò xét tình báo, dò xét được không khí!

Ngô Độ Thu vẻ mặt cổ quái: "Không phải chứ, ngươi đến tìm ta tán gẫu, chính là để chờ hắn ta? Tuân công tử của ta, ngươi tới đây có ích lợi gì chứ? Ngươi mang người nào, hắn ta quay về tùy tiện tra một chút chẳng phải sẽ biết sao?"

Trọng Huyền Tuân gió nhẹ mây trôi cười cười: "Trêu chọc hắn ta.

"Quý tử tranh tước vị, triều thần tranh chính trị, Thiên Tử tranh quốc.

"Toàn bộ thiên hạ, đều đã chia hết, ta nhiều hơn một phần, thì hắn sẽ ít hơn một phần, tất nhiên phải tranh giành."

"Đi một mình trên đường lớn, chính là giết hết mọi kẻ đồng hành cùng mình"

Trích [Hạ thư – Tương Đế Bổn Kỉ Nam vực có thành lớn, là nơi long mạch vạn dặm hội tụ, tên là "Quý thành".

Chính là đô thành Hạ quốc.

Đại Hạ lập quốc ngàn năm, nội tình thâm hậu. Năm đó quét ngang phía đông Nam vực, dời đô đến đây, đặt tên là "Quý thành", ý là nơi chí tôn ở.

Mặc dù đông chinh thất bại, có nguy cơ diệt quốc, khi đó quân vương băng hà, mất quốc thổ, nhưng cũng ngoan cường tiếp tục tồn tại.

Hạ Tương đế hùng bá một thời, cùng với toàn bộ con cái trưởng thành của mình đều đã chết trên chiến trường.

Chỉ còn lại một đứa con nhỏ gần chín tuổi vẫn đang được nuôi dưỡng trong thâm cung.

Hạ Thái hậu chấp chính, Vũ vương Tự Kiêu chưởng quân, cùng nhau chống đỡ xã tắc. Giúp con nhỏ của Tương đế kế thừa đại thống, đổi thành Thần Vũ, mượn đó bày tỏ không quên võ công, nhớ rõ đông tiến.

Tính đến hiện tại...

Đã là năm Thần Vũ thứ ba mươi hai.

Lúc này, quân thần Đại Hạ nghị sự trong cung Bảo Hoa.

Đương kim Hạ hoàng ngồi trên long ỷ, bên dưới thiên quan, không nhìn thấy biểu cảm. Tư thái đoan chính, nhưng cũng không hề mất đi sự phong độ.

Phía sau long ỷ, rèm che rủ xuống. Ngai vàng của Hạ Thái hậu, chính là ở bên trong.

Người đời đều biết, nữ nhân năm đó đầu đội mũ phượng khoác khăn quàng vai đứng ở đầu tường kia, mới thật sự là người làm chủ quốc gia này. Một bàn tay nắm trọn quyền hành đại quốc, quyết định tương lai của quốc gia này.

Bệ đỏ có ba cấp.

Ở trên bình đài thứ hai, hai bên trái phải để hai chiếc ghế dựa lớn.

Theo thứ tự là vị trí của Vũ vương Tự Kiêu và Mân vương Ngu Lễ Dương.

Chính là rường cột của đế quốc này, cùng Thiên Tử chia sẻ vinh quang...

Đương nhiên nhất định cũng phải cùng nhau đối mặt với khiêu chiến.

Xuống thêm chút nữa, mới là văn võ bá quan do tướng quốc Liễu Hi Di, quốc sư Hề Mạnh Phủ, thống soái Trấn Quốc quân Long Tiều dẫn đầu.

Ở triều đại Thần Vũ, Đại Hạ dốc hết quốc lực, nuôi được hai đại cường quân.

Hai đội quân này, cũng mạnh không thua bất kỳ đội quân tinh nhuệ của bá chủ quốc nào!

Một tên Thần Vũ, một tên Trấn Quốc.

Chân nhân Long Tiều chính là thống soái Trấn Quốc quân, còn Vũ vương Tự Kiêu tự mình thống lĩnh Thần Vũ quân.

Trước đây vào thời Hạ Tương đế, Hạ quốc có sáu đại cường quân, hoành áp biên cảnh bốn phương. Tiếc là thua trận chiến bá chủ, hao tổn vô số tài nguyên khiến cho sáu đại cường quân thương vong hầu như không còn.

Chỉ còn tàn binh được Vũ vương Tự Kiêu tự mình thu thập, dùng làm khung xương, tạo nên Thần Vũ quân, bảo vệ lãnh thổ xung quanh.

Sau nhiều năm khổ tâm tổ chức, mới kiến thiết nên cường quân thứ hai, lấy tên là Trấn Quốc. Từ nay về sau mới xem như giữ yên bốn phương biên cảnh, xóa sạch đám sói đói nhòm ngó xung quanh.

Cho đến hiện tại.

Trên đại điện đã trầm lặng rất lâu.

Hạ quốc hôm nay, còn lâu mới bằng Đại Hạ ngày trước. Tề quốc hôm nay, lại hơn xa Tề quốc ngày trước!

Tề quốc đã điều đi trăm vạn đại quân, âm thanh tuyên thệ trước khi xuất chinh ở ngoại ô phía tây thành Lâm Truy dường như cũng vang đến bên ngoài Quý thành, ai có thể không bị áp lực?!

Mặc dù đã qua ba mươi hai năm, Hạ quốc vẫn luôn giữ mục tiêu khôi phục vinh quang trước đây để tiến về phía trước, luôn luôn xem Tề quốc là kẻ thù giả tưởng, trên dưới Hạ quốc cũng đã âm thầm tưởng tượng qua biết bao nhiêu lần tình cảnh phát sinh chiến tranh, chính là muốn rửa sạch sỉ nhục trước đây. Nhưng...

Nhưng khi một màn này thật sự xảy ra, khi Cảnh quốc xóa bỏ Nghi Thiên Quan, khi Tề quốc phái trăm vạn đại quân đông tiến... Mọi người dường như mới thật sự nhớ lại sự kinh khủng của Đại Tề.

Nhớ tới một màn năm đó mất sạch cường quân, hoàng thất Hạ quốc suýt nữa chết sạch, trong biên giới Hạ quốc khắp nơi nổi lửa, chỉ còn một tòa vương đô kia!

Nhớ tới không lâu trước đó tự tay dâng lên sứ giả Bình Đẳng quốc, dẫn đến sau khi Bình Đẳng quốc trả thù, chết mất một vị tu sĩ Thần Lâm quý giá.

Nhớ tới máu của chân nhân Thái Hoa một đời trận đạo danh gia, ngay năm ngoái, đã vĩnh viễn chảy xuống ở Kiếm Phong Sơn!

Từng màn từng việc này, sao có thể không khiến cho lòng người chấn động?