Chương 2698 Tân Vinh doanh (2)
Chương 2698: Tân Vinh doanh (2)
Đây đã là lần thứ hai Trọng Huyền Thắng xác nhận thực lực của Trọng Huyền Tuân với Khương Vọng.
Với trí tuệ của Trọng Huyền Thắng, cơ hồ là chuyện không thể tưởng tượng được.
Chỉ có thể nói, chuyện cạnh tranh với Trọng Huyền Tuân này, quả thật là chấp niệm rất sâu của hắn ta.
Người trí tuệ vĩnh viến chỉ có thể khuyên nhủ người khác, chứ khó phá "chấp niệm của mình".
Cho nên tu sĩ phật môn mới coi "vô chấp" là cảnh giới đại viên mãn.
Khương Vọng lần này rất chân thành nói: "Đối với Ngoại Lâu cảnh, đánh võ đài mà nói... Ta hiện tại khó thắng được, chắc là 3 – 7 đi. Chiến đấu sinh tử mà nói... Ai sống ai chết còn chưa biết. Đối với Thần Lâm cảnh của y, ta không có chút cơ hội nào, lúc đó y đều tản thần thông đi hết rồi, vậy mà kiếm của ta vẫn không thể nào thắng được, Thần Lâm cảnh của y rốt cuộc mạnh thế nào, ta cũng không thể nào cân nhắc."
Trọng Huyền Thắng hiểu Khương Vọng rất rõ, biết đánh giá của hắn rất đáng tin. Người này sẽ không hạ thấp đối thủ, cũng chưa bao giờ tự xem nhẹ bản thân.
Nhưng bốn chữ không thể cân nhắc này... Cũng thật sự khiến hắn ta có thể đưa ra phán đoán chính xác. Mà chuyện này vừa vặn liên quan đến khả năng Trọng Huyền Tuân có đến phủ Đại Nghiệp hay không.
Suy nghĩ một chút, hắn ta lại hỏi: "Nếu như ngươi Thần Lâm, thì mạnh bao nhiêu?"
Hắn ta tất nhiên muốn dùng thực lực của Khương Vọng, để phán đoán thực lực của Trọng Huyền Tuân.
Nhưng Khương Vọng lắc đầu: "Không thật sự đi đến một bước kia, ta cũng không thể thật sự hiểu rõ."
Hắn nắm lấy bộ sách đạo thuật trong tay: "Ta chỉ có thể nói, ta dự cảm được 'ta' kia..."
Trong tròng mắt lưu chuyển ánh xích kim bất hủ, cuối cùng hắn nhẹ giọng nói ra hai chữ: "Rất mạnh!"
Trong kho bạc cũ kỹ của Đại thành, nhất thời chìm trong an tĩnh.
Khương Vọng thật ra không nói gì mang tính thực tế.
Nhưng sâu trong nội tâm Trọng Huyền Thắng, quả thật sinh ra một loại cảm giác an toàn rất lớn. Đột nhiên liền không quá quan tâm đến chuyện Trọng Huyền Tuân có thể thành công hay không.
Người bên cạnh này, không phải lúc nào cũng làm chuyện "đúng".
Thậm chí thường có một số lựa chọn, đi ngược lại lợi ích chung của bọn họ.
Thường làm một số chuyện bị hắn ta coi là "ngu xuẩn".
Nhưng mà những..."người thông minh" mà Trọng Huyền Thắng biết, người có thể đưa ra những lựa chọn phù hợp với lợi ích của hắn ta, lại không có ai, có thể chưa từng nghi ngờ hắn ta, mà tin tưởng hắn ta vô điều kiện.
Người bên cạnh này, không phải luôn luôn có thể thắng.
Lúc đầu ở trên phố đông Lâm Truy, lúc đứng ra đối mặt với Vương Di Ngô, hắn cũng không có nắm chắc. Nhưng mà hắn vẫn đứng ra.
Lúc ở điểm tướng đài tây giao, lúc đứng ra khiêu chiến Trọng Huyền Tuân, hắn cũng không có nắm chắc. Nhưng mà hắn vẫn thật sự đứng dậy.
Không hề có chút do dự nào, người đứng kiếm vang.
Ngay cả mọi bản chất chiến thuật trên chiến trường, cũng là để tạo nên thế cục lấy nhiều đánh ít, lấy mạnh đánh yếu.
Không có ai có thể nguyện ý đi khiêu chiến một chuyện mà mình không nắm chắc.
Nhưng mà luôn có một số lựa chọn, vượt trên sự an nguy và vinh nhục của bản thân.
Mọi người gọi nó là một mối "ràng buộc".
Chính là bởi tình cảm chém không đứt, lại không thể nào dứt bỏ.
Đối với Khương Vọng, đối với Trọng Huyền Thắng, giao tình giữa bọn họ, đã trải qua quá nhiều, quá nhiều chuyện cùng nhau.
Ở trước lợi ích, có thể không so đo.
Ở trước nguy cơ, có thể cùng chung sinh tử.
Cho nên ở giờ khắc này, Trọng Huyền Thắng cũng không nói lời nào.
Hắn ta chỉ muốn...
"Ta vô cùng mong đợi giây phút đó."
Trọng Huyền Thắng dùng thời gian ngắn nhất, chỉnh đốn lại phòng thủ của Đại thành. Quy thuận thì trực tiếp tạo đội hình sử dụng, không chịu quy thuận thì tạm thời nhốt lại.
So với thành Tích Minh, việc chiêu hàng ở Đại thành dễ dàng hơn nhiều.
Bởi vì có Tiết Nhữ Thành đứng đầu một thành hỗ trợ khuyên nhủ, cũng bởi vì Đại thành quả thật đã bị đại quân bao vây, không có viện quân, vả lại dưới tình huống quân địch vây đánh mới lựa chọn đầu hàng.
Quan trọng hơn chính là, lúc đó ở thành Tích Minh, Tề quân là bị cô lập, Trọng Huyền Thắng có nói ba hoa chích chòe thế nào, cũng chỉ là vẽ ra cái bánh. Lúc này ở Đại thành, lại không ngừng có Tề quân vọt tới, mà Hạ quân lại không có người nào đến.
Kết quả cuối cùng của chiến tranh vẫn chưa biết, nhưng mà có thể đoán rằng, trong một khoảng thời gian rất dài, Đại thành nhất định vẫn sẽ bị Tề quân nắm trong tay.
Kể từ đó, quân coi giữ Đại thành có ý chí chống cự thế nào, cũng có thể hiểu được.
Lúc trước ở thành Hồng Cố, thành Tân Tiết, đều là không có thời gian, cũng không có điều kiện, nên Trọng Huyền Thắng trực tiếp bỏ qua ý định chiêu hàng, đuổi quân giữ thành đi cho xong chuyện.
Ở Đại thành, hắn ta tất nhiên muốn dùng nhiều thủ đoạn hơn.
Khiến cho đám từ Tiết Nhữ Thạch trở xuống, đều trở nên ngoan ngoãn.
Ngoại trừ những người bị diệt trừ trong quá trình chiến đấu bảo vệ thành, cùng với những người mặc dù đầu hàng nhưng lại kiên quyết không chịu "nối giáo cho giặc" kia, cuối cùng tổng cộng có sáu ngàn người, chọn quy hàng Tề quốc.
Đương nhiên, bọn họ cũng không đáng tin tưởng lắm, Trọng Huyền Thắng cũng không dùng bọn họ thi hành nhiệm vụ chiến đấu khó khăn gì.
Chỉ là để bổ sung chỗ trống mà viện quân Lâm Vũ để lại, lợi dụng thời gian ở mức độ lớn nhất mà thôi.
Trọng Huyền Thắng để lại một ngàn người đóng giữ Đại thành, dùng một ảnh vệ chịu trách nhiệm mọi chuyện phòng thủ thành, đợi đại quân Tề quốc đến. Năm ngàn người còn lại được thành lập thành Tân Vinh doanh, vẫn do Tiết Nhữ Thạch làm chủ.
Tốn thời gian hai ngày, hoàn thành việc chỉnh đốn phòng thủ thành trì, điều chỉnh quân đầu hàng.
Hắn ta cũng không đợi viện quân bên phía Thanh Chuyên, dẫn theo Đắc Thắng doanh, Tân Vinh doanh xuất chinh, mục tiêp là nhắm thẳng vào phía nam Đại thành...