Chương 2699 Gió thu cuốn lá rụng (1)
Chương 2699: Gió thu cuốn lá rụng (1)
Nhích đến gần thành Thọ An Lạc phủ.
Trước khi binh ra khỏi Đại thành, Trọng Huyền Thắng và Tiết Nhữ Thạch có một đoạn đối thoại, nói để hắn ta ở lại phòng thủ thành: "Ta không muốn khiến cho ngươi tổn thương đồng đội, khiến lòng ngươi lạnh lẽo. Công lao hiến thành, Tề quốc sẽ không quên."
Tiết Nhữ Thạch trả lời: "Trong lòng ta đã không còn suy nghĩ nào khác, chỉ nghĩ đến phú quý trong tương lai."
Cho nên mang hắn ta đi.
Trong quá trình dẫn quân đầu hàng, đã đối mặt với Tuyên Bình hầu Phàn Ngao, nhìn thấy quá trình lăn lộn khổ cực của Phàn Ngao.
Tiết Nhữ Thạch ở Hạ quốc, đã chẳng còn chút cơ hội cứu vãn nào.
Chỉ khi cuối cùng Tề quốc đạt được đại thắng, một trận chiến diệt sạch xã quốc Hạ quốc, thì hắn ta mới có thể lần nữa ngẩng đầu lên.
Cho nên một người như vậy, nói không chừng so với những tướng lĩnh trong liên quân các nước Đông vực lại càng trung thành, dùng tốt hơn.
Dùng Đắc Thắng doanh làm kỵ quân, Tân Vinh doanh làm bộ quân, binh phát Thọ An.
Một ngày sau, Đắc Thắng doanh tới trước thành Thọ An.
Trọng Huyền Thắng cũng không làm việc khác, chỉ liên thủ với Khương Vọng, Thập Tứ, dẫn kỵ quân bao vây thành, cấm tiệt giao thông Thọ An...
Không để cho bất cứ kẻ nào ra khỏi thành. Có phi thú bay ngang qua, cũng bị một tên bắn rớt.
Chỉ vây thành chứ không đánh, chỉ là chiêu hàng. Nói đến nói đi, phủ Lâm Vũ bị vùi lấp, phủ Phụng Lễ cũng sắp bị lật đổ, quân dân thành Thọ An đương nhiên phải nói lời khách sáo.
Hai ngày sau, quả nhiên Tân Vinh doanh tới.
Sự trung thành và dụng tâm, cùng với thủ đoạn trị quân của Tiết Nhữ Thạch, có thể thấy được từ tốc độ hành quân này.
Trọng Huyền Thắng cố ý không an bài thủ đoạn cản trở, toàn bộ đều do Tiết Nhữ Thạch tự giác. Bởi vì hoàn cảnh hiện tại của phủ Phụng Lễ, Tề quân thật sự không thiếu sáu ngàn người này của bọn họ.
Mà Tiết Nhữ Thạch mang theo một đám hàng binh không đủ sĩ khí. Có thể trong thời gian hai ngày chạy tới thành Thọ An, vả lại cả doanh sáu ngàn người, không có mấy người bị tụt lại phía sau, đã có thể cho thấy sự trung thành, đổi lại là thời điểm hắn ta vẫn là tướng lĩnh Hạ quốc, cũng chưa chắc chó thể làm được nhanh như vậy.
Đương nhiên, ở trong Tân Vinh doanh, Trọng Huyền Thắng còn tạm thời mua chuộc được ba người không quen biết lẫn nhau, tự mình nghiệm chứng tin tức. Nếu Tiết Nhữ Thạch thật sự có tâm tư gì khác, quả thật cũng không thể dối gạt được hắn ta.
Cho nên để Tân Vinh doanh...
Tiếp tục chiêu hàng quân giữ thành Thọ An.
"Đánh thì không thể đánh."
Trọng Huyền Thắng đứng trên mặt đất, nhảy xa khỏi tường thành Thọ An, nói với Khương Vọng đang ngồi xếp bằng tu luyện trên lưng ngựa: "Các huynh đệ đều mỏi mệt rồi, Tân Vinh doanh lại vừa mới hàng, để cho bọn họ đi công thành tự tìm đường chết, bọn họ không quay đầu lại chém ngươi mới là lạ. Tiết Nhữ Thạch cũng không ép được!"
"Nhưng mà chiêu hàng thì được, chiêu hàng rất có cơ hội."
"Ta dùng kỵ quân phong tỏa thành Thọ An hai ngày, ngăn cách tất cả tin tức, lòng người trong thành đã sớm bàng hoàng."
Hắn ta tràn đầy tự tin: "Tân Vinh doanh là Hạ quân, vừa lúc xuất hiện thuyết phục. Tiết Nhữ Thạch trước đó làm chủ thành Đại thành... Cùng với những thủ tướng thành chủ khác, luôn phải có một mối giao tình gì đó..."
"Cút con mẹ ngươi đi Tiết Nhữ Thạch, con mẹ nó, ngươi là thứ ăn cây táo rào cây sung, Hạ quốc ta bất hạnh lắm mới sinh ra cái loại nghiệt chủng bán nước cầu vinh như ngươi! Muốn lão tử đầu hàng giống như ngươi, ta nhổ vào! Lão tự sợ sau này sinh con ra không có lỗ đít!" Trên đầu thành Thọ An, đúng lúc vang lên tiếng thành chủ thành Thọ An giơ chân mắng to.
"Hắc! Thành chủ này là người Trường Lạc!" Trọng Huyền Thắng nghiêng đầu nói với Khương Vọng: "Có chút khẩu âm bên kia!"...
Thành chủ thành Thọ An là một người trẻ tuổi hốc mắt sâu hoắm, vừa nhìn liền biết là rượu chè gái gú quá độ.
Nhìn thấy trên người gã mặc tơ lụa, mang châu ngọc, rõ ràng cho thấy có xuất thân phú quý.
Theo lời Tiết Nhữ Thạch, người này là con thứ ba của Nghiễm Bình hầu Ly Phục, là một kẻ tham tài háo sắc, ghẹo gà chọc chó. Nghiễm Bình hầu ngại gã làm mất mặt...
Đã sớm đuổi gã ra khỏi Quý Ấp, điều đến biên phủ.
Gã tên là Tử Nghiệp, quả thật là chẳng làm nên nổi sự nghiệp gì.
Dựa vào không biết bao nhiêu linh dược, hơn nữa quả thật có một chút thiên phú tu hành, mới đẩy ra được Thiên Địa môn, thành tựu Đằng Long. Từ đó về sau tầm thường, Nghiễm Bình hầu phí rất nhiều công phu, hỗ trợ tích lũy thành tựu quan đạo, mới để cho gã lăn lộn đến Nội Phủ cảnh.
Thần thông tất nhiên là không có cái nào.
Nếu không phải là có một người cha tốt, bất luận thế nào cũng chẳng thể lăn lộn đến vị trí đứng đầu một thành.
Thời gian người kia ở thành Thọ An, quả thật là trời cao hoàng đế xa, tự do hưởng lạc, mỗi ngày đều làm một số chuyện chướng khí mù mịt. Mọi việc phòng thủ thành Thọ An, đều do chủ tướng quân vệ thành, bộ hạ cũ năm đó của Ly Phục là Viên Chấn chịu trách nhiệm.
Trọng Huyền Thắng vây thành hai ngày trước, Ly Tử Nghiệp thậm chí còn chẳng lên thành lâu. Hôm nay không biết vì sao, lại nhớ đến chuyện phòng thủ thành rồi.
Khương Vọng dùng Càn Dương xích đồng, thậm chí cũng có thể nhìn rõ dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của cái gã kia.
Dựa theo cách nói của Tiết Nhữ Thạch, người như thế hẳn phải là khuyên một lần liền đầu hàng luôn mới phải...
Chỉ là không ngờ, hiện tại sẽ phản ứng kịch liệt như thế.
Người kia ở trên cổng thành chửi ầm lên, quăng xuống toàn lời nói dơ bẩn quê mùa, mắng đến mức khí thế cao như cầu vồng, mắng đến mức mấy ngàn người Tân Vinh doanh dựng mày trợn mắt.
Mắng khiến cho trên thành lâu thành Thọ An, vang lên một trận âm thanh trầm trồ khen ngợi, khiến cho Trọng Huyền Thắng không thể không để ý đến.
Hắn ta biết rõ biểu hiện bình thường của một người, cũng không có nghĩa là toàn bộ con người của người đó.
Hắn ta cũng không quan tâm, Ly Tử Nghiệp ăn chơi trác táng như vậy, nhưng trong lúc nguy cấp lại thể hiện ra dũng khí khác thường như thế.
Bởi vì thế cục phủ Phụng Lễ đã định, dũng khí và quyết tâm của vài người, căn bản không liên quan đến đại cục.
Nếu nói có gì đáng được lưu ý một chút, cũng chính là sĩ khí của Tân Vinh doanh, dù sao cũng là chuyện "ăn địch một chung, mình mất hai mươi chung".
Tiết Nhữ Thạch nhìn Ly Tử Nghiệp trên cổng thành, nhìn cái gã thường ngày ăn chơi trác táng mà bình thường hắn ta coi thường. Rõ ràng hắn ta có vũ lực có thể bóp chết người kia bằng một tay, rõ ràng có đủ tài ăn nói để chửi người kia tức đến hộc máu, rõ ràng có vô số ví dụ minh họa cho việc chim khôn biết chọn cành mà đậu, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào, chỉ mặt xám mày tro trở lại trước mặt Trọng Huyền Thắng.