← Quay lại trang sách

Chương 2700 Gió thu cuốn lá rụng (2)

Chương 2700: Gió thu cuốn lá rụng (2)

"Trọng Huyền tướng quân, ta..."

Trọng Huyền Thắng lại cười hỏi hắn ta: "Nghiễm Bình hầu có phải là người Trường Lạc hay không?"

Tiết Nhữ Thạch không hiểu vì sao hắn ta lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng vẫn đàng hoàng nói: "Nguyên quán là Trường Lạc."

Trọng Huyền Thắng liếc Khương Vọng một cái, ý là, ngươi nói xem ta nói có đúng hay không?

Sau đó mới nói với Tiết Nhữ Thạch: "Bị chỉ vào mũi mà mắng, khó chịu không?"

Tiết Nhữ Thạch buồn bực không lên tiếng.

Trọng Huyền Thắng nói lời thấm thía: "Tiết tướng quân à, chỉ là một Ly Tử Nghiệp, hôm nay còn, ngày mai mất, mắng có khó nghe hơn nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thanh danh của ngươi. Ta không biết Hạ quốc có bao nhiêu Ly Tử Nghiệp, nhưng ta biết một việc rằng, trong lịch sử Hạ quốc và lịch sử Tề quốc, thứ được ghi chép lại, không hoàn toàn giống nhau."

"Mạt tướng biết rồi!" Tiết Nhữ Thạch nói.

Trọng Huyền Thắng vỗ vỗ vai của hắn ta: "Lịch sử Hạ quốc chắc chắn sẽ kết thúc ở trận chiến này, sự tồn vong của một Đại thành, sẽ không bị ghi chép lại. Nhưng mà lịch sử Tề quốc lại còn rất dài, ngươi có thể được lưu lại tên tuổi hay không, thì phải xem biểu hiện của ngươi rồi."

Nói xong, hắn ta cũng không chờ Tiết Nhữ Thành đáp lại, mà sải bước tiến về phía trước, lại gần cửa thành trăm bước, nhìn lên trên cổng thành: "Ly Tử Nghiệp!"

Hắn ta tiếng vang như sấm, khiến cho cờ quạt trên cổng thành đều bay bay, cũng khiến cho tiếng mắng chửi thao thao bất tuyệt trên cổng thành của Ly Tử Nghiệp ngừng lại: "Lão tử biết ngươi là cái món đồ chơi vô liêm sỉ, mặc kệ ngươi hô mưa gọi gió với người Hạ quốc thế nào, cũng chẳng muốn quản. Nhưng Tiết Nhữ Thạch thì lại khác! Ta cho hắn ta lệnh ấn, cho hắn ta đại danh, hắn ta đã là người Tề! Ngươi dám nhục mạ thuộc cấp của lão tử, là muốn được chết một cách thống khoái sao?!"

Hắn ta chỉ tay lên thành lâu, dường như đang chỉ thẳng vào mặt người trẻ tuổi hốc mắt sâu hoắm kia: "Hôm nay nêu ngươi không xin lỗi hắn ta, lúc thành bị phá, tất sẽ bắt ngươi làm thành đèn trời!"

Âm thanh kia, khí thế kia, uy nghiêm kia.

Khiến cho Ly Tử Nghiệp chấn kinh lùi về sau một bước, suýt nữa vấp ngã!

Thủ tướng thành Thọ An đứng bên cạnh thấy tình thế không ổn, một tay giữ người gã, một tay vung về phía trước.

Chỉ một thoáng, trên cổng thành đại nỏ kéo căng dây cung, khoảng chừng 8 mũi tên phá pháp lớn khoảng 9 thước được đặt lên đại nỏ, chỉa về các hướng, gào thét bay đến.

Trọng Huyền Thắng nhấn bàn tay to về phía trước, Trọng Huyền chi lực điên cuồng tụ lại, trực tiếp chế trụ 8 mũi tên phá pháp đang gầm gừ lao tới này giữa không trung! Năm ngón tay nắm chặt, 8 mũi tên phá pháp này liền trở nên vặn vẹo, thế mà quấn lại thành một cục, bị tạo thành một quả cầu sắt cực lớn.

"Ly Tử Nghiệp, ta cho ngươi thời gian một ngày để suy nghĩ! Đầu hàng, xin lỗi! Nếu không nghe lời..."

Quả cầu sắt cực lớn trong không trung, theo lời hắn ta mà biến đổi hình thái, cuối cùng biến thành một người sắt bị người ta xé rách bụng. Theo một chiêu từ bàn tay to của Trọng Huyền Thắng, nặng nề đập vào trên cửa thành!

Rầm!

"Giống như người sắt này!"

Cùng lúc đó, bàn tay còn lại của hắn ta đưa ra phía sau vẽ vẽ.

Khương Vọng đang ngồi trên lưng ngựa tự nhiên hiểu ý, tròng mắt xích kim vừa chuyển, thoáng nhìn qua người sắt kia, trên rốn của người sắt, liền nổi lên một ngọn lửa, kịch liệt thiêu đốt!

Quả thật giống như một người, đang sống sờ sờ bị biến thành đèn trời!

Ly Tử Nghiệp nào đã gặp qua trận chiến bậc này? Gã quả thật có tấm lòng yêu nước, lại hận người Tề rất sâu đậm, nhưng dù sao gã cũng chỉ là một hoa hoa công tử đã sống quen an nhàn sung sướng, đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, chưa bao giờ thật sự trải qua khảo nghiệm sinh tử! Lúc này tận mắt nhìn thấy tử trạng mà bản thân có khả năng phải chịu, dùng phương thức sinh động như thế xuất hiện trước mặt, cả người hầu như sụp xuống, nào còn quan tâm phong độ hay không phong độ nữa.

"Dập tắt nó, dập tắt nó!"

Gã chỉ vào dưới cổng thành hô to.

Có sĩ quan phụ cận đó, vội vàng dùng đạo thuật, tạo ra thác nước đổ xuống.

Đạo thuật thủy kia rơi xuống ngọn lửa, ngược lại lại bị lửa đốt!

Thế lửa chảy ngược theo dòng thác, hầu như chạy lên trên cổng thành, ánh lửa nhe răng múa vuốt.

Một đám sĩ quan trên cổng thành, người người kinh sợ ngửa ra sau.

Ly Tử Nghiệp sau khi ngã lui sau mới phát hiện, ngọn lửa kia đã bị ánh sáng của đại trận hộ thành ngăn lại. Vốn không thể khiến cho gã bị thương...

Viên Chấn trầm mặc nhìn chăm chú mọi chuyện, biết thành Thọ An này, căn bản chẳng thể thủ được nữa rồi.

Sĩ khí đã bị diệt, viên quân cũng chẳng có.

Dù là ai tới, cũng chẳng thể xoay chuyển trời đất.

Người đứng đầu một thành còn bị hù dọa thành như vậy, thành Thọ An thất thủ đã là chuyện hiển nhiên... Chỉ xem bọn họ có nguyện ý tuẫn thành hay không.

Cho dù hắn ta không sợ chết, tận xương Ly Tử Nghiệp có huyết khí, khẽ cắn răng có lẽ cũng có thể tuẫn thành mà chết, nhưng mà những người khác thì sao?

Trong lúc Ly Tử Nghiệp hoang mang lo sợ, có rất nhiều người ánh mắt đã thay đổi...

Phẫn nộ có thể nảy sinh dũng khí, thù hận có thể thúc giục sức mạnh. Nhưng bị nước lạnh dội xuống, sợ hãi có thể dập tắt tất cả.

Viên Chấn tiến về phía trước, ngăn Ly Tử Nghiệp sau lưng, nói với Trọng Huyền Thắng: "Chúng ta có thể đầu hàng..." Nhưng Trọng Huyền Thắng vung bàn tay to lên, cắt đứt lời hắn ta: "Ta không thích người khác nói điều kiện với ta. Hiện tại ta nói lại điều kiện của ta một lần, ngươi có thể chấp nhận... Liền mở thành! Không thể chấp nhận, thì chờ chết!"

"Hiện tại mở cửa thành đầu hàng, cái tên gọi là Ly Tử Nghiệp kia, thành khẩn xin lỗi thuộc cấp ta. Thế thì, lúc mở cửa thành, thành Thọ An sẽ không có ai phải chết.

Ta hứa với các ngươi, sẽ cho các ngươi đãi ngộ ngang bằng với quân giữ thành Đại thành, ta hứa sẽ cho các ngươi tôn nghiêm của người Tề!"

Nói đến đây, Trọng Huyền Thắng cuộn ống tay áo: "Chọn được chưa!"

"Ta sẽ không xin lỗi..."

Ly Tử Nghiệp trước đó đứng còn không vững, lẩm bẩm nói, sau đó cất cao giọng, bệnh thần kinh la lên: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta sẽ không xin lỗi!

Quân bán nước nên bị mắng! Ta còn muốn mắng! Tiết Nhữ Thạch ngươi là một con chó..."

"Ngươi có thể không xin lỗi!" Trọng Huyền Thắng dùng âm thanh còn lớn hơn chặn lời gã, cực kỳ hung ác nói: "Ngươi cũng có thể tự sát trước khi ta phá thành, miễn phải chịu khổ! Nhưng mà Nghiễm Bình hầu phủ của các ngươi có bao nhiêu người? Có phải ai cũng sẽ kịp tự sát hay không? Lúc thành Quý Ấp bị phá, sự sỉ nhục mà thuộc cấp của ta phải chịu, ta dùng họ Trọng Huyền để thể, sẽ đòi lại hết cho hắn ta!"