Chương 2371 Khách không mời mà đến (2)
Trong lúc Khương Vọng bái phỏng Cửu Phượng ở phù sơn, không biết rằng, bên trong Ngũ Phủ Hải của mình, cũng có người từ bên ngoài đến viếng thăm...
Bên trong Vân Đỉnh tiên cung, đồng tử mập mạp trắng trẻo, bước đi như lão gia, ra khỏi Thanh Vân đình, trong miệng rầm rì...
"Ta vốn là, người tản mạn, ở tiên cung"
"Bằng bản lĩnh, hưởng thanh phúc, ăn ngon ngủ tốt -"
Nó đi rất miễn cưỡng, dù sao thì nơi phế tích này, đã sớm nhìn chán rồi. Nhưng dù sao cũng phải đi hai bước, nếu không thì Khương lột da kia lại nói nó hết ăn lại nằm.
Thật ra nghĩ đi nghĩ lại, đi theo Khương tiên chủ lăn lộn lâu như vậy, cũng chưa có ăn gì cả mà?
Ngay cả một chút điểm nguyên khí, cũng theo sự sụp đổ của Linh Không Điện mà nghèo nàn cạn kiệt mất rồi.
Mỗi ngày cọ vài ngụm Thiện Phúc Thanh Vân, chả khác gì ăn kẹo đường, ăn nhiều thì hốt hoảng, mà không ăn thì cũng chẳng còn gì để ăn.
Họ Khương ngay cả áo cà sa hoàn chỉnh cũng khó bảo toàn, nghiệp lớn khôi phục Vân Đỉnh Tiên Cung lại càng xa xa không ngày thấy, tiểu Bạch Vân vũ nội vô song là nó đã sớm nhìn thấu rồi.
Thảm quá thảm.
Hát điệu hát dân gian cũng càng thêm bị thương.
"Từ lúc đi theo tiên chủ này cần cù chăm chỉ, tay ta loay hoay miệng khó trả lời.
"Chạy đông chạy tây không ngày yên bình, còn nói đến gì..."
"Đứa trẻ đáng thương quá. Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
"Ai đó?" Bạch Vân đồng tử lập tức dừng hát tiểu khúc, mắt nhỏ cơ trí chuyển động không ngừng, vô cùng cảnh giác.
"Ngươi nên biết ta là ai, trên người của ngươi có hơi thở cổ xưa..." Giọng nói kia phiêu hốt vọng lại, giống như có thể bị cắt đứt bất cứ lúc nào, cũng căn bản không thể nào xác định được vị trí.
"Hừ, hừ, hừ hừ"
Bạch Vân đồng tử bí hiểm hừ hừ hai tiếng.
Mặc dù trong lòng đã mắng um lên rồi. Con mẹ ngươi cho rằng ngươi là ai? Là Khương Thuật hay là Cơ Phượng Châu? Bổn tiên đồng dựa vào đâu mà phải biết ngươi chứ?
Nhưng trên mặt lại tỏ vẻ sửng sốt không biết gì.
Đi theo Khương tiên chủ, thứ khác không học được, chứ chút bản lĩnh này thì vẫn phải có.
"Thật đáng buồn, đáng tiếc. Giọng nói kia nói tiếp. Bạch Vân đồng tử hiện tại hoàn toàn không tìm ra manh mối gì, cũng không tiện dễ dàng liên hệ với tiên chủ đại nhân, để tránh việc rút dây động rừng. Chỉ có thể lựa lời thăm dò gốc rễ: "Sao lại đáng buồn vậy? Sao lại đáng tiếc vậy?"
Giọng nói kia lại thở dài: "Ngươi có lịch sử huy hoàng, truyền thừa vĩ đại, vì sao lại ở đây làm nô tài cho kẻ khác?" Bạch Vân đồng tử nháy nháy mắt.
Nhìn trước mắt là tường đổ, ngói vỡ gạch nát, nó thật sự không thể miêu tả chúng bằng những từ ngữ như "huy hoàng" và "vĩ đại" được.
Không khỏi càng cảm thấy mình gặp phải người điên...
Hoàn cảnh gia đình ta thế nào, tự ta không biết sao hả?
Nhưng người điên này hiển nhiên có rất nhiều thủ đoạn, nếu không thì làm sao có thể che giấu tiên chủ, trực tiếp đối thoại với mình bên trong Ngũ Phủ Hải của tiên chủ được chứ?
Nó hiểu rằng không thể bại lộ, tuyệt đối không thể nói ra rằng chính nó thật ra cũng nửa hiểu nửa không đối với Vân Đỉnh Tiên Cung, bình thường phải nhìn thấy sự vật cụ thể thì mới có thể tìm lại một chút mảnh ký ức tương ứng.
Liền hỏi...
"Vậy sao?"
Tư thái của nhóc mập này, đúng là hơi hơi bí hiểm.
Giọng nói thần bí kia đoán chừng đã trải qua một trận nghiền ngẫm, sau đó dùng một loại ngữ khí phá lệ thân thiện than tiếc: "Sao ngươi lại trầm luân đến mức này?"
Xem ra mặc kệ là ai, lúc có việc cầu người ta, tính tình đều có thể trở nên rất tốt.
Bạch Vân đồng tử nghĩ, giống hệt như tiên chủ đại nhân vậy. Nhưng mà giọng nói thần bí kia nói đến từ "trầm luân", thật ra nó lại không đồng tình lắm. Đồng tử tiếp khách giãy giụa suốt mấy đời của Vân Đỉnh Tiên Cung kia, đã sớm tan thành mây khói. Lại nói tiếp nó đã trải qua một cuộc sống mới, chỉ là hấp thụ một phần ký ức nhỏ có liên quan đến Tiên cung mà thôi. Chỉ là những... mảnh vụn ký ức kia, cũng khi có khi không, không rõ ràng lắm, căn bản chưa từng trải qua thời đại huy hoàng.
Từ nhỏ đã như vậy, nói gì mà trầm luân chứ?
Đương nhiên, nói thì không thể nói như thế... Vân Đỉnh Tiên Cung hiện tại, so với lúc tiên chủ đại nhân vừa mới tập hợp đủ ba tòa Tiên Cung, đã bị tàn phá hơn nhiều, đoán chừng cũng có thể tính là một loại trầm luân, nhỉ?
Nghĩ đến những thứ này, Bạch Vân đồng tử rốt cuộc cũng có một loại cảm giác bị thương.
Làm bộ khẽ thở dài một tiếng, nhưng không nói lời nào."Haizz.
Giọng nói thần bí thái độ rất tích cực, lại nói: "Ta có thể giúp ngươi.
"Vậy sao?" Bạch Vân đồng tử tiếp tục ra vẻ bí hiểm.
Giọng nói thần bí nói: "Sự vĩ đại của ta là thứ ngươi không thể đo lường, chuyện mà ta có thể làm được còn vượt quá sức tưởng tượng của ngươi. Ngươi không cần phải băn khoăn gì cả"
Những lời này hiển nhiên không thể nào lại đáp "vậy sao" được nữa.
Bạch Vân đồng tử nghiêm túc suy nghĩ một chút, liền hỏi: "Ngươi là ai? Vì sao lại giúp ta? Muốn giúp ta như thế nào?"
"Ta là ai cũng không quan trọng, vì sao ta phải giúp ngươi cũng không quan trọng. Quan trọng chính là..." nói thần bí kia nói: "Ngươi muốn thay đổi tình trạng hiện tại không? Ngươi có muốn thoát khỏi loại cuộc sống ăn nhờ ở đậu này hay không? Ngươi muốn dùng thân thể này để sống, hưởng thụ vô tận quang vinh hay không?"
"Ngươi muốn... đạt được sự tự do chân chính hay không?"
Tự do!
Trong Ngũ Phủ Hải, dường như đang có những cơn sóng dữ dội đang trào dâng.
Dĩ nhiên chỉ là ảo giác.
Thanh âm thần bí kia trầm bổng du dương, giàu tình cảm, mang theo một loại mùi vị có thể đầu độc lòng người.
Tựa hồ có thể làm lòng người dậy sóng, kích thích sóng gió kinh hoàng, làm cuồng phong cuồn cuộn dâng trào.
Hỏi thế gian, người nào không cầu tự do?
Người nào cam nguyện bị nhốt trong lồng cũi?
Ai nguyện ý sống một cuộc sống ăn nhờ ở đậu, ngoan ngoãn vâng lời?
Tiểu Bạch Vân nguyện ý.
Mỗi ngày ăn ăn uống uống hát một khúc ca vui vẻ, phơi nắng thư giãn có cái gì không tốt sao?
Cái thanh âm thần bí kia nói cái gì mà "hoán đổi nhân sinh", bốn chữ đó thật làm cho người ta thấy sợ hãi.
Vừa nghĩ đến những thống khổ mà tiên chủ đại nhân phải trải qua, những tuyệt vọng mà tiên chủ đại nhân phải chịu đựng, Bạch Vân đồng tử liền không tránh khỏi cảm thấy da đầu tê dại, sống lưng lạnh run.
Có lẽ người ngoài chỉ nhìn thấy sự rạng rỡ của Khương tiên chủ, nói cái gì mà tuyệt thế thiên kiêu. Hắn ta thân là đồng tử của tiên cung, là một sự tồn tại đi kèm với Vân Đỉnh Tiên Cung, nên hắn ta có thể nhìn thấy tất cả, cũng có thể nghe thấy quá nhiều.
Làm gì có cái gì là vinh quang vô tận.
Rõ ràng chỉ là vô tận bị đuổi giết, vô tận bị đánh...