Chương 2372 Thần Danh Ở Nơi Nào? (1)
Ngươi không cần sợ hãi, có ta ở đây, hắn không thể làm tổn thương ngươi được đâu.
Hiển nhiên vẻ mặt kinh hãi của Bạch Vân đồng tử đã bị hiểu lầm.
Thanh âm thần bí kia trấn an nói: "Ngươi sinh ra đã tự do rồi.
Bạch Vân đồng tử phục hồi lại tinh thần, hỏi: "Là dạng tự do như thế nào?"
Thanh âm kia nhất thời hốt hoảng truyền từ trên trời xuống, lại trở lên to lớn mà uy nghiêm: "Là dạng tự do có thể làm chủ vận mệnh của chính mình!" "Làm chủ vận mệnh của chính mình..." Bạch Vân đồng tử thì thầm, sau đó lại hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta đã nói rồi, ta là ai không quan trọng. Ngươi nên hỏi chính bản thân mình, ngươi muốn trở thành ai?"
"Nhưng mà. Bạch Vân đồng tử ngẩng đầu nhìn trời cao: "Nếu như ta căn bản không biết ngươi là ai, làm sao ta có thể tin ngươi được, ngươi có thể có đủ khả năng để giúp đỡ ta ư?"
Lời này thật sự là có đạo lý.
Thanh âm thần bí kia ngừng lại một lúc, sau đó đột nhiên lên tiếng: "Vậy ngươi giương mắt nhìn xem!"
Núi Bắc Cực Thiên Quỹ, khắp núi đều là tuyết Nhiệt độ ở nơi đây cực kỳ thấp, hơi thở thở ra đều biến thành sương, nếu tiện tay ngưng ra một dòng nước, còn chưa rời khỏi tay bao lâu, thì đã ngưng tụ thành băng, trực tiếp rơi vào trong đống tuyết.
Nhưng các loại kỳ hoa dị thảo vẫn đang nở rực rỡ.
Dù sao cũng đã thích ứng được tất cả những loại hoàn cảnh vô cùng cực đoan ở trong Sơn Hải Luyện Ngục, nên Khương Vọng và Tả Quang Thù đều không có bất kỳ sự khó chịu nào.
Còn Nguyệt Thiên Nô vốn có thân thể khôi lỗi, lại càng không chịu ảnh hưởng chút nào.
Lúc này, ba người bọn họ đã tiến vào núi được một khoảng thời gian, con sông uốn lượn quanh núi, và tiếng nước chảy băng băng kia đã bị bỏ ở sau lưng rồi.
Thác nước đổ từ trên núi xuống kia giống như một bức rèm che buông xuống. Nếu như quay đầu lại thì vẫn có thể thấy, nhưng bây giờ khi nhìn qua giữa những cái cây, thì đã càng ngày càng trở nên mơ hồ rồi.
Ba người tiến vào núi, di chuyển áp sát vào mặt đất, tạo thành hình chữ "phẩm" tiến về phía trước.
Mỗi người phụ trách quan sát một khu vực nhất định.
Nói là "Đi", thật ra thì cũng không giẫm ở trên mặt tuyết.
Bộ y phục hoa lệ của Tả Quang Thù tung bay, mỗi một bước rơi xuống, đều có hơi nước bốc hơi lên từ bàn chân.
Gương mặt tuấn tú bị sương mù làm cho ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía trước, cả người như người được vẽ trong bức họa.
Hơi nước kia đang nâng y đi về phía trước, đồng thời nó cũng đang không ngừng phản hồi lại tin "tình báo" của nước.
Cho dù là hoa, đá, cây, cỏ, phàm là nơi có nước chảy, thì nhất định sẽ "vọng về". Khương Vọng ung dung đi chậm, giống như đang đi trên mây, vô cùng tiêu sái. Trong tai nghe ngóng âm thanh, trong mắt xẹt qua mọi cảnh vật, trong khi đang đi về phía trước, thân thể cũng theo bản năng làm ra điều chỉnh, đảm bảo ở bất cứ lúc nào, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng có thể xuất ra được phản ứng chiến đấu nhanh nhất.
Trong tư thế tiêu sái của hắn ẩn chứa một sát lực vô cùng kinh khủng, người khác cũng không khó có thể phát hiện ra.
Nguyệt Thiên Nô không hề giống với hai người bọn họ. Nàng ta trực tiếp bay cách mặt tuyết ba tấc, tốc độ không thay đổi, cũng không có chút gợn sóng nào. Mặc dù trên mặt nàng ta không có chút biểu tình nào, nhưng rất ít khi có tin tức nào có thể tránh được sự truy bắt của nàng ta.
Vị trí của ba người bọn họ cũng không ngừng được điều chỉnh, trên thực tế, ở bất kỳ thời khắc nào, khoảng cách giữa ba người bọn họ đều bằng nhau.
Áo bào màu xám tro, thanh y, hoa phục màu xanh da trời, phiêu động ở trong sương trắng trên ngọn núi cao, tạo nên một sự mỹ cảm hết sức cân đối.
Nếu như có ngòi bút tuyệt mỹ của một vị họa gia nào đó ở đây, thì cảnh đạp tuyết leo núi này nhất định có thể trở thành một bức danh họa.
Mà một bức họa như vậy, lại xuất hiện ở bên trong Vân Đỉnh Tiên Cung, trôi lơ lửng trước mặt Bạch Vân đồng tử.
Bạch Vân đồng tử quả thật có chút không thể hiểu nổi.
Ngươi đang cho ta xem cái gì vậy? Xem ngươi có thể vẽ hay sao?
Vẽ đẹp thì xem ngươi lợi hại à? Vậy thì Ngũ Lăng kia còn có thể viết chữ rất đẹp kìa.
Có là hoa lệ tú mỹ hay thiết họa ngân câu thì không phải cũng bị tiên chủ nhà ta một hơi thổi chết à?
"Thật sự vẽ quá đẹp, cái đó..." Bạch Vân đồng tử mở miệng nói.
Xoèn xoẹt - Một thanh âm như thế đột nhiên vang lên.
Cái bức họa đó đột nhiên cuộn tròn ngay tại trước mặt của hắn ta, nó bị xé rách, xé thành hai nửa.
Mà ở bên ngoài thân thể, ở vùng núi Bắc Cực Thiên Quỹ trong Sơn Hải Cảnh.
Rắc rắc rắc!
Cả một ngọn núi Bắc Cực Thiên Quỹ này bỗng truyền đến những tiếng vang to lớn, những kẽ nứt sâu hoắm từ đỉnh núi bắt đầu lan tràn, nhanh chóng lan xuống đến chân núi.
Cả ngọn núi Bắc Cực Thiên Quỹ, ngọn núi truyền thuyết được nhắc đến trong Sơn Hải Dị Thú Chí, bây giờ bỗng nhiên nứt toạc!
Một ngọn núi trùng điệp tận mười ấy dặm, đột nhiên nứt toác ngay trước mặt ba người Khương Vọng, giống như bị một chuỗi trường đao vô hình, cắt thành hai nửa. Nhưng hai nửa kia không hề rơi xuống, nó vẫn tuân theo một quy tắc nào đó, trôi lơ lửng trên không trung.
Một lượng lớn tuyết đọng trợt rơi xuống, như bể ngọc lưu quỳnh, nhất thời lao nhanh xuống, phiêu động trên không trung, bay phấp phới.
Con sông lượn quanh núi kia chính là bị kéo dài ra rồi, nhưng vẫn dâng trào không ngừng nghỉ. Đám người Khương Vọng đứng ở bên núi này, nhìn sang bên kia, nhất thời tất cả đều cảm thấy ngạc nhiên.
Một thung lũng to lớn được hình thành giữa hai ngọn núi, người đứng ở đây, cúi đầu phóng tầm mắt ra xa là bích hải, ngẩng đầu là mây khói, còn có tuyết đang rơi lả tả.
Chẳng qua cho dù cảnh có đẹp như vậy, ba người đang leo núi kia cũng không có tâm tình để thưởng thức. Trong quá trình núi lở đất mòn vừa rồi, Khương Vọng hoàn toàn không cảm giác được sự ảnh hưởng của bất kỳ lực lượng ngoại lai nào. Giống như đây là sự biến hóa tự nhiên của núi này, cũng giống như đây là vận động vốn có của nó.
Nhưng phù sơn sao có thể rạn nứt cơ chứ?
Còn làm sao có thể đúng dịp như thế, đúng lúc bọn họ đang leo lên núi thì mới nứt ra?