Chương 2377 Đi Đến Giác Ngộ (3)
Khương Vọng vỗ một cái vào bả vai của Tả Quang Thù: "Ta đưa ra quyết định như vậy, không phải chỉ vì cân nhắc tới đệ. Nếu như Điêu Nam Uyên có đầu mối của Cửu Phượng chương, Cửu Phượng chương lại quan trọng đến như vậy, mà ta nghĩ Điêu Nam Uyên cũng là một địa phương vô cùng trọng yếu trong Sơn Hải Cảnh. Không chừng ở đó còn có câu trả lời cho sự biến hóa trong Sơn Hải Cảnh. Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?"
"Khương thí chủ nói có lý. Nguyệt Thiên Nô chắp tay nói: "Chính là nói 'ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Ở chỗ càng gian nan nguy hiểm, chúng ta càng cần phải dấn thân vào"
Khương Vọng nói: "Cũng không có nguy hiểm như lời thiền sư nói đâu. trên người chúng ta có cửu chương ngọc bích, nếu như thấy có gì đó không đúng, thì có thể tìm một cơ hội rồi rời sân là được.
Tả Quang Thù vẫn có chút chần chờ: "Nhưng mà..""Không nhưng mà gì hết. Khương Vọng ngắt lời nói: "Ngươi có lựa chọn tốt hơn sao? Nếu như có, ta nghe ngươi. Nếu như không có, lựa chọn trước mắt, chính là lựa chọn tốt nhất, cứ đi về phía trước là được.
Tả Quang Thù không thể nói gì nữa.
Nguyệt Thiên Nô lúc này lại nói: "Nam Vô Bảo Nguyệt Quang Phật (6), cái gọi là thiên ý tức là Phật ý, những lời này của Khương thí chủ quả thực vô cùng xứng với Phật lý"
(6) Là một trong ba mươi lăm vị Phật, tọa ở phía Tây Bắc của Phật Thích Ca, thân màu trắng, tay phải chạm đất, tay trái cố định, công đức niệm Phật có thể tiêu trừ những tội lỗi của kiếp trước Cũng không biết vị thiền sư khôi lỗi này có chỗ nào không đúng, làm sao đột nhiên trở nên... có chút tâng bốc quá mức.
Khương Vọng trầm ngâm chốc lát, nói: "Ta đang suy nghĩ... Nếu như nói Sơn Hải Cảnh là khảo nghiệm của Hoàng Duy Chân lưu lại. Bây giờ Cửu Phượng biến mất, núi Bắc Cực Thiên Quỹ trở thành ngọn núi trống không thế này, có phải khảo nghiệm để đạt được Cửu Phượng chương cũng sẽ có thay đổi hay không?"
Tả Quang Thù nhất thời cũng giật mình.
Đáp án của vấn đề này, có lẽ có thể nhắm thẳng vào chân tướng của thế giới này!
Nguyệt Thiên Nô chắp tay hành lễ, mặt có Phật quang: "Đi trên con đường chân lý để đạt được giác ngộ, những tu hành giả thế hệ của ta đều đang cố gắng chứng minh điều này, Khương thí chủ nói quá hay rồi... Thế nhân đều biết Như Lai, nhưng người có thể hiểu rõ Như Lai, lại có mấy người?
Lai lịch của Nguyệt Thiên Nô thực sự không đơn giản, chắc chắn không phải chỉ là một đệ tử của Tẩy Nguyệt Âm.
Khương Vọng suy nghĩ một chút, hỏi: "Tẩy Nguyệt am chắc chắn là không thu nhận nam đệ tử đúng không?" Trong mắt của Nguyệt Thiên Nô khó có được hiện lên một tia hài hước, chậm rãi nói: "Nếu như Khương thí chủ muốn, cũng không phải không thể phá lệ"
Khương Vọng mặt đầy nghiêm túc: "Tẩy Nguyệt am là danh môn đại tông, truyền thừa từ cổ xưa. Ta có tài đức gì, mà dám phá hủy thanh danh của bảo sơn?"
"Nếu như xem xét đến những lời này, thì thực ra giới tính không phải là vấn đề. Ví dụ như thân thể khôi lỗi này của ta này, chính là mang thân thể vô tính... Nguyệt Thiên Nô hết sức bình tĩnh nói: " Có rất nhiều phương pháp"
Khương Vọng cười khan nói: "Thiền sư thật biết nói đùa!"
"Quang Thù!" Hắn vội vàng nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau sớm thảo luận một chút làm sao có thể đi thần hàng chi lộ đi"
Có mấy lời lúc này còn không có cách nào có thể nói rõ.
Nhưng cái gì cũng không làm mà chỉ chờ đợi, thì cũng không phải là phong cách của hắn.
Điều Nam Uyên nơi đó, có thể có câu trả lời, mà cũng có thể không, nhưng cũng phải thử thì mới cam tâm được. Thần hàng chi lộ, cái tên đã mang theo ý nghĩa, chính là con đường cho sơn thần hải thần thông hành. Là đồ vật dùng để đi lại trong Sơn Hải Cảnh.
(Sơn Hải Dị Thú Chí)) là một bộ sách rất thú vị. Rất nhiều nội dung được ghi lại trong đó, hình như đều đang miêu tả lịch sử của Sơn Hải Cảnh, phần lớn thứ được ghi lại đều có thể tìm được thứ tương ứng trong Sơn Hải Cảnh.
Trong những miêu tả có thể tìm được đối ứng và không tìm được đối ứng, lại có một bộ phận có thể truy nguyên về lịch sử cổ xưa của hiện thế.
Ngoài ra dĩ nhiên còn có một vài thứ, không thể tìm thấy ở địa phương nào, là một truyền thuyết không xác định được thật giả.
Cho nên luôn có một số người cảm thấy, thế giới trong Sơn Hải Cảnh này là một tiểu thế giới được phân chia ở một nơi nào đó trong thời đại cổ xưa của hiện thế. Bởi vì không có sự tồn tại của nhân tộc, nên vẫn giữ nguyên được diện mạo của lịch sử.
Dĩ nhiên, ở thế gian bên ngoài, loại giả thuyết này không được nhiều người ủng hộ bằng loại giả thuyết đây là thế giới do Hoàng Duy Chân sáng tạo ra.
Ở trong truyền thuyết do Sơn Hải Dị Thú Chí ghi lại, những sơn thần và hải thần cư trú ở các nơi, đều thông qua thần hàng chi lộ để viếng thăm lẫn nhau. Sau đó sau một trận long trời lở đất, con đường này đã bị cắt đứt, vì thế các vị thần này không lui tới nữa.
Muốn tìm được con đường này, vốn là một chuyện vô cùng khổ sở.
Nhưng cũng may Khương Vọng đã thu được truyền thừa ở núi Chương Nga, thu được rất rõ ràng ở vị trí sơn thần bích kia—— mà đó lại vừa vặn là cồng chính của thần hàng chi lộ.
Sơn thần của núi Bắc Cực Thiên Quỹ đã biến mất, sơn thần bích căn bản sẽ không xuất hiện, nên không có cách nào có thể liên thông với thần hàng chi lộ được.
Nói cách khác, nhất định phải là địa phương có sơn thần hoặc hải thần trấn giữ, mới có thể thông qua sơn thần bích hoặc hải thần bích, bước lên trên Hồng Kiều trong truyền thuyết kia. Những con dị thú được ban tặng thần danh, không có con nào dễ đối phó cả.
Nếu tùy tiện xâm nhập vào núi, khả năng toàn bộ đội quân đều bị xóa bỏ là không hề nhỏ.
Khương Vọng suy xét rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định dẫn hai người kia quay về núi Chương Nga, dù sao thì lạ cũng không bằng quen...
Mặc dù phương hướng ở trong Sơn Hải Cảnh rất khó phân biệt, nhưng Khương Vọng vẫn có thể tìm được đường đến địa phương hắn đã từng đi qua.
Cơ quan Ma Hô La Già bay đi không ngừng, làm tròn bổn phận chở ba người đưa đến vị trí gần vị trí mục tiêu, nhưng bởi vì hình dáng quá lớn, nên sớm đã bị thu vào "Chương nga chi núi, dao bích kỳ chất"
Ngọc trắng quý giá trên núi đá quả thực khiến nó trông vô cùng hấp dẫn.
Nhìn ngọn phù sơn này, ngay cả Tả Quang Thù cũng nói: "Sơn thần của ngọn núi này chắc hẳn không tầm thường!"
"Mặc dù tính khí của con Ngũ Vĩ Ác Tranh kia không phải rất tốt, nhưng nếu ba người chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực, vẫn có thể nói đạo lý với nó một chút đấy"