← Quay lại trang sách

Chương 2378 Điều Nam Uyên (1)

Khương Vọng cũng không biết là đang an ủi mình, hay là đang an ủi hai người kia. Tóm lại hắn cứ như vậy tùy tiện động viên một câu, liền dẫn đầu len lén trèo lên núi.

"Nói đạo lý" dĩ nhiên chỉ là nói miệng một chút mà thôi. Bây giờ Khương Vọng nào dám lộ mặt trước con Tranh đó cơ chứ?

Lần này không hề giống lần trước.

Trong tình huống ba người bọn họ đã hết sức quen thuộc với ngọn núi Chương Nga này, Nguyệt Thiên Nô và Tả Quang Thù đã thể hiện ra căn cơ thâm sâu của mình, chồng lên rất nhiều các thuật pháp che giấu tương ứng. Ba người giống như một trận gió nhẹ, không dấu vết bay lên ngọn núi Chương Nga. Trong hơn một giờ đi đường không hề quặt sang đường khác, mục tiêu xác định là chạy thẳng tới trước sơn thần bích.

Điều may mắn là, con Tranh kia cũng không thủ ở chỗ này, có lẽ đang nằm ở nơi nào đó ngủ ngon lành rồi."Cái bức sơn thần bích này sao mà gồ ghề lồi lõm thế?" Nguyệt Thiên Nô cau mày quan sát: "Nơi này còn thiếu một khối lớn nữa"

Tả Quang Thù cười nói: "Hình như gặp phải kẻ gian rồi"

Khương Vọng mặt không đổi sắc nói: "Tập trung vào chính sự đi."

Ba người gần như đều xuất ra đạo thuật cùng một lúc. Toàn bộ ngọn núi Chương Nga bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên!

Một đàn diễm tước kêu chíp chíp, bay loạn khắp ngọn núi.

Ba người khôi lỗi võ tăng, tay cầm thiết côn quen thuộc, mỗi người phân nhau tiến về một địa phương, cực kỳ lỗ mãng bắt đầu đào đất mở rừng.

Lại còn có đại thủy trút xuống núi, dòng nước phân ra, biến thành rồng hổ heo báo, chạy loạn khắp nơi. Chỉ trong nháy mắt, đã làm huyên náo khắp nơi, làm khắp nơi đều là hỗn loạn. Chắc hẳn nếu con Ngũ Vĩ Ác Tranh kia tỉnh dậy từ trong mộng, thì cũng phải sững sờ một lúc, không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.

Ngoài ra, ba người còn bày ra rất nhiều cạm bẫy đạo thuật trên đường con Ngũ Vĩ Ác Tranh kia bắt buộc phải đi qua thì mới tới được sơn thần bích. Dĩ nhiên không thể nào ngăn cản được Ác Tranh, nhưng chỉ cần di dời di một chút sự chú ý của nó, làm chậm tốc độ của nó một chút là được.

Dựa theo kế hoạch đã được tính toán tốt từ trước, sau khi làm huyên náo mọi nơi, ba người ngay lập tức đánh vỡ che giấu, bay xuống phía trước sơn thần bích.

Khương Vọng tiện tay phát ra một cái Tất Phương Ấn, đè ở trên sơn thần bích, sau đó dựa vào chỉ thị của Tả Quang Thù, dùng Chương Nga thần danh, đả thông thần hàng chi lộ.

Trong khoảnh khắc, ngọc bích trắng như tuyết tỏa ra ánh sáng đẹp tuyệt trần, lúc này khí tức thần thánh ngay lập tức giáng xuống.

Chỉ thấy một đạo cầu vồng xuất hiện ở phía chân trời, xuyên thủng mây khói cả vạn dặm, vượt qua ngọn núi Chương Nga, vắt ngang qua trời cao. Không biết nơi nào là điểm khởi đầu, mà cũng không biết chỗ nào là điểm kết thúc.

Bây giờ, trên sơn thần bích, đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, mang theo màu sắc và mùi hương cổ xưa, bên trên có khắc thú văn.

Khương Vọng đưa cánh tay đè trên cánh cửa, thấp giọng nói: "Các ngươi đi vào trước đi?

Tả Quang Thù cùng Nguyệt Thiên Nô không nói hai lời, liền đẩy cửa đi vào.

Khương Vọng theo sát phía sau, tiện tay phát động Tam Muội Chân Hỏa, lại đốt xuống một khối ngọc bích to, nhanh chóng thu vào trong hộp trữ vật.

Dùng thân thể đụng vào phía sau cửa một cái.

Phía sau cánh cửa chính là Hồng Kiều.

Ánh sáng bảy sắc cầu vồng rực rỡ, vùi lấp ở sâu bên trong mây khói.

Lực lượng của sơn thần bích và kể cả thần hàng chi lộ, đều thông tới "thần trạch" ở các nơi khác.

Khương Vọng nghĩ trong đầu, có lẽ đây mới là phương thức đi lại chính xác ở trong Sơn Hải Cảnh... Chẳng qua là có bao nhiêu người có thể giết chết Tất Phương, lấy được máu tươi của nó, rồi liên thông các sơn thần bích với nhau cơ chứ?

Sơn Hải Cảnh hạn chế đối với tu vi, nhưng lại để con đường như một lâu đài trên cát này cho người ngoại lai, Tả Quang Thù vốn là định dựa vào lông vũ của Cửu Phượng bước lên thần hàng chi lộ, cho nên núi Bắc Cực Thiên Quỹ mới thành địa điểm xuất phát dự kiến của y.

Loại kế hoạch một vòng rồi lại một vòng nối tiếp nhau này, vòng đầu tiên đã bị cắt đứt rồi, mà vẫn có thể lấy kiểu phương thức này để tiếp tục kế hoạch thì đúng là quái dị.

Thiên Phong thổi lất phất, nhưng không thổi tới người đi trên Hồng Kiều.

Biểu tình của Tả Quang Thù khi đi trên Hồng Kiều có chút kỳ quái. Nguyệt Thiên Nô mang gương mặt khôi lỗi thì lại không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại lóe lên.

Hiển nhiên hành động đào bảo vật của Khương Vọng đã không thể qua mắt được bọn họ.

"Nếu không hủy diệt cánh cửa này, ta lo lắng con Ác Tranh kia sẽ đuổi theo mất. Khương Vọng rất tự nhiên giải thích một câu, liền chỉ huy nói: "Nhìn đường a Quang Thù, nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có bản đồ của Điêu Nam Uyên à?"

Khương đại ca dù sao vẫn phải có uy nghiêm chứ.

Tả Quang Thù đàng hoàng quay đầu trở lại đi tiếp, trong cảnh tượng tạt qua như thoi đưa, chuyên tâm tìm kiếm thần trạch của Điêu Nam Uyên.

Ở trên Hồng Kiều vắt ngang trên bầu trời, chân thì bất động, nhưng người lại theo Hồng Kiều di chuyển nhanh như điện chớp, lướt qua cảnh biển bên trong Sơn Hải Cảnh, đây quả là một trải nghiệm vô cùng mới lạ.

Tốc độ của Hồng Kiều quả thực quá kinh người.

Giữa mỗi ngọn phù sơn ở bên trong Sơn Hải Cảnh đều là một khoảng cách rất xa. Cho dù tầm mắt có thể đụng vào phù sơn, nhưng không phải dễ dàng để có thể chạy đến đó, cái đó gọi là "Vọng sơn bào tử mã". (7)

(7) Phép ẩn dụ: nhìn có vẻ gần, nhưng thực ra là rất xa Nhưng mà khi đứng trên Hồng Kiều, từng ngọn phù sơn giống như đứng sát nhau, lướt nhanh trước mắt. Mỗi một vùng hải vực có thần trạch cư ngụ, cũng không ngừng lùi về phía sau tầm mắt.

Nhưng thứ càng làm Khương Vọng kinh hãi là...

Nếu như mỗi một ngọn phù sơn hay mỗi một vùng hải vực xuất hiện trên thần hàng chi lộ đều đại biểu cho một hay hai vị sơn thần, hải thần cư ngụ. Vậy thì dị thú được thần ban tên trong Sơn Hải Cảnh này cũng quá nhiều rồi.

Tề quốc có nhiều cường giả Thần Lâm như thế không?

Toàn bộ Đông vực có hay không?

Duy chỉ có vào thời khắc này, số lượng của sơn thần và hải thần, lấy hình thức trực quan đến như vậy, bày ra trước mắt.