← Quay lại trang sách

Chương 2379 Điều Nam Uyên (2)

Khương Vọng bây giờ mới ý thức được, nếu như Sơn Hải Cảnh là một thế gian chân thực, thì sẽ là một thế gian cường đại đến như thế!

"Đến nơi rồi!" Tả Quang Thù đột nhiên lên tiếng.

Vì thế Hồng Kiều ngừng lại.

Khương Vọng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một vòng xoáy đen ngòm treo ở trước mặt hắn.

Nguyệt Thiên Nô đi lên phía trước, từng điểm từng điểm kim quang trên người nàng ta tách ra: "Ta đi vào trước.

Nàng ta chỉ nói một câu như vậy, liền bước vào trong vòng xoáy.

Bên trong Điều Nam Uyên có uy cơ tứ phía, lấy thân thể khôi lỗi của nàng ta khi đi vào tất nhiên sẽ an toàn hơn so với Khương Vọng và Tả Quang Thù, cho nên nàng ta quyết định đi trước dò đường. Trừ cái này ra, nàng ta không nói bất kỳ lời thừa thãi nào.

Khương Vọng theo sát phía sau, bước vào bên trong vòng xoáy tối tăm kia.

Cả người bỗng nhiên buông lỏng một chút!

Khương Vọng gần như muốn bay lên.

Ở trong Sơn Hải Cảnh lúc nào cũng phải chịu đựng Trọng Huyền chi lực gấp trăm lần so với hiện thế, nên việc ngã cũng đã thành thói quen.

Nhưng bên trong Điều Nam Uyên lại gần như không tồn tại Trọng Huyền chi lực, giống hệt như đang ở bên ngoài hư không vũ trụ.

Dưới sự tăng giảm đột ngột thế này, người cũng suýt nữa đứng không vững.

Khương Vọng lập tức vận sức vào thân thể, làm người chìm xuống.

Nhưng chỉ một khắc sau đó, Trọng Huyền chi lực đè nặng trên người hắn lại đột ngột tăng gấp cả trăm lần, gần như muốn ép hắn thành một khối bánh mỏng!

Làn khói sắc đỏ như lửa bốc lên bao bọc lấy thân thể. Khương Vọng lập tức mở ra Vô Ngự Yên giáp.

Môn đạo thuật mà Tả Quang Thù sáng tạo ra này vẫn rất thích hợp với loại hoàn cảnh có Trọng Huyền chi lực hỗn loạn như thế này.

Đạo nguyên kịch liệt tiêu hao, nhưng người đã có thể đứng vững.

Bây giờ hắn mới có thời gian quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Nếu như từ thần hàng chi lộ giáng xuống, thì nơi này chắc chắn là thần trạch.

Nói cách khác, tất nhiên có sơn thần hoặc là hải thần trấn thủ.

Đương nhiên tình huống tốt nhất chính là vị thần linh kia không có ở nhà. Nhưng mà loại mong đợi này chẳng khác nào có còn hơn không...

Dựa theo kế hoạch của ba người đã định trước, trước tiên phải ẩn giấu đã. Nhưng bây giờ cũng không thể để ý nhiều như vậy, nếu như đứng còn đứng không vững, thì không thể nào ẩn núp được. Nguyệt Thiên Nô đứng ở trước người hắn không xa, kim quang trên người biến ảo không ngừng, hiển nhiên cũng đã quen với hoàn cảnh rồi. Một người có đủ khả năng tạo thành Tịnh Thổ, tất nhiên phải có nhận thức về thế giới nhiều hơn rồi, khẳng định có thể dễ dàng đối phó với những thứ này tốt hơn Khương Vọng rồi."Tạm thời vẫn chưa phát hiện ra cái gì" Nguyệt Thiên Nô nói: "Nhưng chúng ta vẫn phải nhanh chóng rời đi mới được.

Nhất định thần linh đã biết được động tĩnh ở chỗ này, chắc là đang chạy tới đây rồi.

Khương Vọng quay đầu lại.

Sau lưng là một khối sơn thần bích toàn thân đen nhánh.

Ở giữa mở ra một cánh cửa, Tả Quang Thù đang từ bên trong đi ra.

"Nhanh nhanh nhìn qua một chút, xem có biết cái này là cái gì không?"

Khương Vọng nhanh chóng trực tiếp ném vấn đề này vào Vân Đỉnh Tiên Cung, để Bạch Vân đồng tử phân tích tài liệu tạo thành khối sơn thần bích này.

Qua một lũ sau, tiếng của Bạch Vân đồng tử không có chút tinh thần nào đáp lại: " (Tiên Phương Kinh)) có viết lại: Nếu như hải thần chết đi, thần khu trở thành lưu sa, mang tới ánh sáng vạn dặm, kết thành mộc hoa. Tiên chủ đại nhân, đây chính là Lưu Sa Mộc, một trong những tài liệu chính của Tiên Cung Lực Sĩ Khương Vọng mừng rỡ, hận không thể trực tiếp gọi ra Tam Muội Chân Hỏa để có thể thống khoái đốt nó.

Cũng may hắn còn dư lại mấy phần lý trí, hắn biết cái hạt giống thiếu lương này đã kết lớn rồi, cho nên cưỡng ép đè nén lại hạt giống thần thông nóng lòng muốn thử này.

Tả Quang Thù đi ra khỏi cánh cửa u ám kia, cũng nhanh chóng cảm nhận được sự phức tạp của hoàn cảnh, trên người nhanh chóng bốc làn khói màu xanh nhạt, trong nháy mắt cũng hoàn thành phòng ngự.

Y đón lấy ánh mắt sáng quoắc của Khương Vọng, y nhịn không được nói: "Khương đại ca, huynh nhìn ta thế này làm cho ta cảm thấy lo lắng quá."

Trong đầu Khương Vọng nghĩ, ngươi cứ đi sang một bên là biết ta đang nhìn cái gì rồi.

Chỉ cách Tiên Cung Lực Sĩ có một bước thôi, làm sao có thể không kích động...

Hắn cắn răng một cái, xoay người liền đi: "Trước tiên, chúng ta cứ nắm chặt thời gian rời chỗ này đi, chờ thăm dò tình huống rõ ràng rồi lại quay lại.

Nhắc tới mới nhớ, tài liệu của Tiên Cung Lực Sĩ này vô cùng quỷ dị. Không phải là thứ sơn thần sau khi chết biến thành, thì là hải thần sau khi chết biến thành...

Có lẽ bên trong Sơn Hải Cảnh, sơn thần và hải thần có chút không giống.

Nhưng khi ở hiện thế, thì đều liên quan đến Thần Đạo.

Vân Đỉnh Tiên Cung cũng không phải là giẫm ở trên đỉnh đầu của Thần Đạo tác oai tác quái nữa rồi, đây hoàn toàn là muốn lột da rút gân Thần Đạo, phát triển trên thi thể của Thần Đạo rồi.

Chỉ nhìn từ một điểm này, gần như cũng có thể thấy được sự thịnh vượng hoành hành của Cửu Đại Tiên Cung năm đó.

Phải biết là Thần Đạo căn bản không phải là tiểu lộ nhỏ hẹp gì cả, càng không hề liên quan gì đến sự mềm yếu. Cũng không cần phải nói đến cái thời đại huy hoàng kia.

Cho dù bây giờ đã hoàn toàn bị sụp đổ, vẫn còn có một quốc gia bá chủ đang đắm chìm trong thần quang của Thương Đồ thần. Quốc gia bá chủ này bây giờ vẫn còn đang bày binh bố trận ở Thịnh địa, đang sắn tay áo muốn đánh giết một trận với Cảnh quốc.

Nếu như không có chút bản lĩnh trên người nào, thì Vân Đỉnh Tiên Cung làm sao dám làm như vậy?"Khương đại ca" Tả Quang Thù lúc này nói: "Nếu như chúng ta rời đi thì có thể đi chỗ khác, không cần quay trở lại đâu" "Không được! Nhất định phải trở lại!" Khương Vọng nói như chém định chặt sắt.

Thấy vẻ mặt Tả Quang Thù đầy ngạc nhiên, thì hắn lại hòa hoãn giọng lại nói: "Đến đây từ chỗ nào, thì đi ra từ chỗ đó. Người trẻ tuổi làm việc, nhất định phải có đầu có đuôi"

Tả Quang Thù sững sờ gật đầu một cái.

Mặc dù y vẫn không thể hiểu được, cái này có liên quan gì đến việc có đầu có đuôi. Nhưng một nhân vật như Khương đại ca đã nói như vậy, thì nhất định phải có đạo lý của huynh ấy chứ?