Chương 2403 Ranh giới giữa hư ảo và chân thực (3)
Vương Trường Cát lại không để ý, nói rất chân thành: "Sơn Hải Cảnh vốn không tồn tại, nó căn bản là tạo vật của Hoàng Duy Chân Lời này đơn giản như sấm sét giữa trời quang, khiến bốn người khác ở đây đều chấn động!
Thế giới chân thật như vậy, mênh mông, rộng rãi như vậy, cũng chỉ là tạo vật của Hoàng Duy Chân sao? Việc này thật sự có khả năng thực hiện được sao? Rốt cuộc phải có lực lượng vĩ đại nhường nào, mới có thể làm được chuyện như vậy?
Nhưng người nói lời này là Vương Trường Cát, Vương Trường Cát không chỉ một lần lộ ra với nhận biết sâu sắc hơn với thế giới này.
Khương Vọng nhìn y, lẳng lặng chờ y thuyết phục chính mình.
"Các ngươi cho là Cửu Chương ngọc bích, mang thân xác của các ngươi xuyên qua vách ngăn không gian, đến nơi xa xôi kia sao? Nếu chỉ vẻn vẹn như thế, làm sao Sơn Hải Cảnh lại không bị người ta phát hiện suốt chín trăm năm?"
Vương Trường Cát mở ra bàn tay phải, một đoàn chỉ ngọc cuộn lại trong lòng bàn tay. Đó là dây câu y dùng Cửu Chương ngọc bích làm thành."Nó chỉ mang các ngươi vào một loại cấp độ quy tắc khác, cấp độ quy tắc của Sơn Hải Cảnh... Hoặc có thể nói, cấp độ quy tắc của Hoàng Duy Chân.
Y tiện tay bóp cuộn chỉ ngọc này, nó lại biến về một khối ngọc bích, chính là chương Bị Hồi Phong kia: "Cho nên các ngươi lại tới đây. Đi đến thế giới này, tham dự trò chơi của Hoàng Duy Chân.
"Đây là một... Thế giới liên quan đến tưởng tượng"
"Cái gọi là Sơn Hải Cảnh, cái gọi là Sơn Hải Dị Thú chí, chính là sự giao thoa giữa lịch sử và huyễn tưởng lãng mạn."
"Vĩ lực Hoàng Duy Chân để lại gần như vô tận, trải qua tháng năm dài đằng đẵng diễn biến, khiến một thế giới vốn nên chỉ tồn tại ở trong tưởng tượng, tới gần chân thực, thậm chí có sự chân thực ở mức độ rất lớn."Mà ta, chẳng qua là một kẻ trộm đi ngang qua, thừa dịp chủ nhân không ở đây, mèo chó vội vàng cãi nhau, phòng ở ngổn ngang, trộm uống một ngụm nước.
"Hỗn Độn và Chúc Cửu Âm vội vàng tranh đấu, mà ta lợi dụng cơ hội này, mượn dùng lực lượng của Sơn Hải Cảnh, biến Quỳ Ngưu thành chân thực.
"Ta chỉ có thể làm đến bước này Vương Trường Cát nói: "Quyền lợi thả câu ta tranh đoạt, chỉ đủ cho ta làm đến bước này. Nhưng vậy cũng đủ rồi, ta cũng chỉ cần một viên nguyên đan Quỳ Ngưu mà thôi.
Những lời này của Vương Trường Cát, có chứa rất rất nhiều tin tức, cần tiêu hóa.
Nhưng y không cho quá nhiều thời gian tiêu hóa.
Mà lại hỏi: "Các ngươi từng gặp Hỗn Độn rồi... Có phải nó không thể Động Chân hay không?"
Khi hỏi vấn đề này, y lại nhìn Nguyệt Thiên Nô.
Bởi vì Khương Vọng và Tả Quang Thù đều chưa hẳn có thể đưa ra phán đoán tinh chuẩn. Mà y rõ ràng Nguyệt Thiên Nô không giống bình thường.
Hắn chưa bao giờ thấy qua Hỗn Độn, cho nên hắn dùng chính là câu hỏi, nhưng là thái độ của hắn rất chắc chắn.
Nguyệt Thiên Nô mang một loại sợ hãi thán phục khó nói nên lời, chậm chạp mà nghiêm trọng nói: "Chắc chắn là như thế"
"Với vĩ lực nó bày ra, nó ôm ấp tích lũy nhiều năm như vậy, không nên dừng bước trước Động Chân? Vương Trường Cát duỗi ngón điểm lên bầu trời, ra hiệu tận thế chỉ uy này.
"Sở dĩ không cách nào Động Chân, bởi vì chính nó chỉ là sản phẩm của thế giới huyễn tưởng này. Rễ chính là 'Giả, thì sao có thể Động Chân?"
"Trừ khi... Phá vỡ trói buộc của thế giới này, giáng lâm hiện thế.
"Cho nên chúng ta biết Hỗn Độn muốn làm gì"
Vương Trường Cát nói: "Hỗn Độn muốn rời khỏi nơi này, đem theo lực lượng của nó, từ thế giới huyễn tưởng, giáng lâm đến thế giới hiện thực. Thứ nó muốn phá vỡ không phải chiếc lồng, mà là ranh giới giữa hư ảo và chân thực!"
Khương Vọng từng suy đoán Hỗn Độn muốn phá vỡ trói buộc, nhưng trói buộc hắn lý giải, hiển nhiên không hoàn toàn giống trói buộc mà Vương Trường Cát lý giải.
Toàn bộ Sơn Hải Cảnh, đều chỉ là tạo vật huyễn tưởng.
Đây không thể nghi ngờ là một loại miêu tả hoang đường.
Phù sơn kia, biển xanh kia, bầu trời cao mây khói lượn lờ kia, dị thú thần linh khó mà thuật lại hết kia, thậm chí cũng bao quát cả thời khắc thiên khuynh này, dáng vẻ thiên địa sụp đổ lúc này.
Điểm nào không chân, điểm nào không thật, điểm nào không cụ thể? Nhưng Vương Trường Cát tuyệt không giống như đang nói đùa, y cũng không phải một người thích nói đùa.
Sự nhạy cảm của y, lực nhìn thấu của y, cấp độ của y đã hiện ra vô cùng rõ ràng.
"Ta có một chuyện không hiểu. Tả Quang Thù nói: "Nếu Sơn Hải Cảnh đúng như lời ngươi nói, là chỉ tồn tại ở trong thế giới huyễn tưởng. Chuyện Hỗn Độn có thể biết đến, Chúc Cửu Âm không có khả năng không biết. Hỗn Độn muốn phá vỡ ranh giới giữa hư ảo và chân thực, chẳng lẽ Chúc Cửu Âm không muốn trở thành 'Thật' sao? Vậy tại sao nó phải ngăn cản Hỗn Độn, muốn kiên quyết giữ gìn trật tự Sơn Hải Cảnh như vậy đây?" Phương Hạc Linh vẫn không nói một lời, vào lúc này lại mở miệng nói: "Có lẽ Chúc Cửu Âm là khôi lỗi Hoàng Duy Chân để lại, thậm chí nó chính là hóa thân của Hoàng Duy Chân! Như thế mới có thể nói rõ, vì sao nó giữ gìn trật tự thế giới này như vậy"
So với những người khác, gã chắc chắn không giữ lại chút nào mà ủng hộ cách nói của Vương Trường Cát. Cho dù mình không tin, gã cũng sẽ tìm lý do để cho mình tin tưởng. Không có nguyên tắc, chỉ có thái độ."Năm đó Hoàng Duy Chân quả thực đã chết rồi? Tả Quang Thù nói: "Điểm này không thể nghi ngờ. Sống chết của ông ấy hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt? Đại Sở nhiều cường giả như vậy, thiên hạ nhiều cường giả như vậy, không có khả năng tất cả đều phán đoán sai lầm. Cho nên hóa thân gì đó, ý thức gì đó, không thể luôn tồn tại.
Tối đa chỉ là di chí của ông ấy còn đang được chấp hành.
Nói đến khôi lỗi... Hỗn Độn đã tiếp cận cấp độ Động Chân, Chúc Cửu Âm chỉ có càng mạnh hơn chứ không yếu hơn. Trên đời này có khôi lỗi mạnh như vậy sao? Thậm chí chủ nhân chết đi rồi, còn có thể biểu hiện ra trí tuệ địch nổi Hỗn Độn, tham dự cuộc tranh đoạt thế giới Sơn Hải Cảnh? Phải biết rằng, Hỗn Độn còn lừa được cả Khương đại ca, lại bị áp chế trong Điêu Nam Uyên chịu tội"