Chương 2411 Nếu Chu Yếm đã mất, vậy điều y mong muốn, chỉ có con đường thứ hai
Võ phu sống lưng đã mở hai mươi tầng, dốc sức đánh một đòn, cũng hoàn toàn không nhìn thấy khả năng đánh tan thuỷ triều đen này.
Mà khe hở to lớn bị huyết khí lang yên đốt ra kia, trong thác nước tuyết đen của thiên khuynh, chẳng qua chỉ là một vết lõm nho nhỏ, trong khoảnh khắc đã được bổ khuyết hoàn toàn.
Trong Sơn Hải Cảnh này, từng việc từng việc biến cố, phảng phất đều là vì báo cho mọi người biết, sự nhỏ bé của người tu hành.
Kiến càng lay cây, sức người nào có thể bằng?
Diệt thế chi uy như vậy.
Thoáng chốc tuyết đen thiên khuynh, trước tuôn ra thuỷ triều đen, sóng biển gào thét mà lên phía dưới kia, chẳng biết lúc nào cũng đã nhuộm dần sắc tối!
Màu tối đã nhuộm khắp nơi.
Thiên địa như tương hợp.
Trong đen tối chống chất đen tối này, trong âm u lẫn lộn âm u này, một điểm hàn mang nổ tung!
Nó xán lạn, cô độc, sắc bén.
Giống như từ khi khai thiên lập địa đến nay, đã lặng lẽ tại đây.
Dường như từ tuyên cổ đến ngày nay, vĩnh hằng không đổi.
Đó là phương hướng người tuyệt vọng nhìn thấy, đó là tiếng vọng người cô độc cảm thấy được.
Là... Một chấm nhỏ cô quạng trong đêm dài vô tận.
Nó sáng ở đó, là sáng trong ý nghĩa tầm mắt. Đồng thời, cũng chấm một chấm trên thế giới sụp đổ chảy loạn này.
"Thuỷ triều đen" mãnh liệt gần như nổ tung trong nháy mắt.
Trong đó có một tiếng kêu rên đau đớn.
Thuỷ triều đen lại tăng vọt!
Bên trong thuỷ triều đen này quả nhiên có ý chí cao hơn tồn tại, mà không thể nghi ngờ, nó đã phẫn nộ.
Oán khí càng bàng bạc, hồn quỷ càng dữ tợn... Lực lượng mặt tối phảng phất vô cùng vô tận! Chúc Duy Ngã trực tiếp chuyển người, kéo lại trường thương mà đi, không chút dây dưa dài dòng.
Nếu nói Khôi Sơn là một tảng đá khổng lồ lăn xuống từ đỉnh núi, khí thế hùng hổ, càng lăn càng nhanh.
Chúc Duy Ngã lại giống như một tia chớp chợt hiện ra, lướt ngang qua trời cao.
Trong lúc chạy vội bạt mạng, còn có tiếng trò chuyện dồn dập vang lên."Ngươi có thể đừng luôn luôn nói chưa xong đã bỏ chạy không? Người không biết còn tưởng rằng ngươi là thổ phi!"
"... Ta chính là thổ phỉ mà"
Ngọn núi trung tâm.
Chân cụt tay đứt, máu bay đầy trời.
Theo một cái đầu phủ kín thuốc màu cuối cùng lăn xuống, Đấu Chiêu cụt một tay, xách đao, quay người lại.
Võ phục nền đỏ trên người y, đã không biết là màu máu, hay là màu áo. Mà Sở Dục Chi đối mặt với y, thì cầm trường đao chống, gắng gượng chống đỡ mình, thở hồng hộc."Không được rồi, Sở Dục Chi? Đấu Chiêu đi lại trong đường núi màu máu quanh co, nhẹ nhàng lắc Thiên Kiêu đao, trên đó cũng không một vết máu: "Ngay cả loại phương thức vận dụng Binh trận này, chẳng lẽ ngươi cũng chưa từng thấy sao? Nếu là Ngũ Lăng hoặc Hạng Bắc đến khống chế quân đội Mao dân, tuyệt không chỉ có trình độ này"
Liên quan tới cách vận dụng quân đội Mao dân, có rất nhiều lý do khách quan.
Ví dụ như mặc dù Mao Dân quốc bị miệng lưỡi dẻo quẹo của Tiêu Thứ thuyết phục, chịu xuất binh tham chiến, nhưng tuyệt không chịu giao ra binh quyền, để người ngoài chỉ huy.
Ví dụ như chỉ có Tiêu Thứ hiểu được ngôn ngữ Mao dân, có thể giao lưu cùng Mao dân, mà bản thân Tiêu Thứ lại là Tung Hoành môn đồ, không thông hiểu Binh trận...
Nhưng Sở Dục Chi cũng không nói gì.
Tất cả vấn đề đều là vấn đề, tất cả vấn đề đều có khả năng giải quyết, mà y và Tiêu Thứ không thể làm đến tốt nhất. Đây là sự thực lớn nhất.
Y cũng không che giấu sự suy yếu của mình.
Y chỉ đang tích góp lực lượng cuối cùng trong lúc thở dốc này—– Mặc dù có thể chẳng có chút tác dụng nào.
Tiêu Thứ đã chết, quân đội Mao dân bị giết sạch. Còn sót lại y, mắt vẫn nhìn chằm chằm cái cổ của Đấu Chiêu.
Y vẫn muốn đặt mục tiêu chém giết Đấu Chiêu.
Đấu Chiêu bỗng nhiên định nhất định, dùng mu bàn tay đi lau sạch khóe miệng đột nhiên tràn ra máu tươi, nói:
"Tiêu Thứ Đan quốc, ta nhớ kỹ.
Tiêu Thứ đương nhiên nên được ghi nhớ. Hắn ta là một nhân vật vô cùng ưu tú.
Sở Dục Chi nghĩ như vậy. Nhưng vẫn không nói lời nào.
Hơi thở của y chậm rãi nhẹ nhàng, cảm nhân được lực lượng chậm rãi chảy về từ toàn thân, cảm nhận được một loại tân sinh sau khi hao tổn hết tất cả.
Y chỉ có cơ hội ra một đao.
Hiện tại nằm ở trong tay y y.
Nhìn thấy Sở Dục Chi như vậy, Đấu Chiêu tỉ mỉ lau sạch sẽ máu trên khóe miệng, chậm rãi hạ một tay xuống xách xuống, nói: "Ngươi lại liên tiếp khiến ta ngoài ý muốn.
Y trực tiếp hỏi: "Ngươi có nguyện gia nhập Đấu thị ta không? Một thức Thiên Phạt kia, ta vẫn có thể truyền cho ngươi."
Sở Dục Chi nhìn Đấu Chiêu, không nói lời nào.
Súc thế tại đao, lập đao thấy chí.
Y xuất thân thường thường, nổi lên từ tốt ngũ, nếu thật sự muốn nương nhờ thế gia nào, thì đã sớm có một phần tiền đồ rồi, cần gì phải đợi đến hôm nay?
Khuất gia và Tả gia đều có thể là lựa chọn rất tốt.
Nhưng lấy nước làm họ chính là chí hướng của hắn.
"Ta hiểu rồi? Đấu Chiêu gật đầu, sau đó giày chiến đạp lên đất, cùng lúc bắn người, đao đã gần đến. Xoát!
Trong chốc lát, ánh đao chói lọi khắp cả thiên địa.
Ánh sáng trắng lóa, như sấm sét kia, óng ánh một lần rồi tiêu tán. Tiếng dao chỉ vang lên một lần, sau đó lại không vang nữa.
Một giọt máu, nhỏ xuống dọc theo lưỡi đao của Thiên Kiêu đạo.
Mà Sở Dục Chi, cả người lẫn đao đều biến mất ở đây.
Từ đó trước ngọn núi trung tâm, chỉ có một người đứng.
Gió núi vù vù, không thổi bay võ phục.
Đấu Chiêu y, từ khi tiến vào Sơn Hải Cảnh đến nay, mục tiêu rõ ràng, quét ngang vô địch.
Tìm Chu Yếm mà không được, quay đầu đã đi quét ngang đối thủ cạnh tranh.
Phát hiện cạm bẫy, cố ý bước vào cạm bẫy, lấy một địch ba, giết Khuất Thuấn Hoa, đánh Nguyệt Thiên Nô, Tả Quang Thù bị thương nặng. Lấy thân thể bị thương, y lại giết đến Khương Vọng bị thương mà đi.
Sau này tổn thương chồng chất tổn thương, lại độc chiến Chung Ly Viêm, Phạm Vô Thuật, trả giá một cánh tay trái, chém đầu cả hai.
Tiêu Thứ, Sở Dục Chi tung hoành dựa thế, dẫn một ngàn hai chiến sĩ Mao dân, y cụt một tay vẫn chiến, chém sach.
Cầm Cửu Chương ngọc bích vào Sơn Hải Cảnh, người Sở nắm giữ có bảy khối, mình y nắm giữ Tích Tụng, Thiệp Giang, Tư Mỹ Nhân, Tích Vãng Nhật.
Đã chiếm cơ hội lớn nhất trong ngọn núi trung tâm.
Nhưng còn chưa đủ.
Nếu Chu Yếm đã mất, vậy điều y mong muốn, chỉ có con đường thứ hai.