Chương 2412 Sau đó y nhìn thấy
Nếu Cửu Chương ngọc bích có bảy khối, y nên có được bảy khối, nếu có tám khối, y nên có được tám khối.
Như thế mới xứng danh của Đấu Chiêu y, mới xứng với Thiên Kiêu đao.
Lúc này y đứng ở giao lộ vào núi, bên cạnh y chính là tấm bia đá hình vuông kia.
Bia này cao gần bảy thước, không có hoa văn điêu khắc dư thừa. Vết tích trên đó loang lổ, là vết tích của năm tháng.
Chính diện khắc chữ nói "Ngọn núi trung tâm".
Chữ đạo tự có vận của nó, khí tức đường hoàng đoan chính.
Mặt sau bia đá, thì lại khác biệt.
Hai hàng chữ phía trên cùng, nói "Thần có thần kỳ, quỷ có quỷ dị.
"Ca có chín chương, khảm ngọc đến thật.
Dưới hai hàng chữ, là một hàng lỗ khảm, đi xuống theo thứ tự.
Tất cả có chín lỗ, mỗi một lỗ khảm đều vừa đúng phù hợp kích cỡ của Cửu Chương ngọc bích.
Bên cạnh mỗi một lỗ khảm, đều có khắc chữ nhỏ.
Từ trên xuống dưới, theo thứ tự là: "Tích Tụng" "Thiệp Giang","Ai Dĩnh","Trừu Tư","Hoài Sa","Tư Mỹ Nhân","Tích Vãng Nhật","Quất Tụng" "Bi Hồi Phong"
Có lẽ bất cứ kẻ nào đều có thể cầm một khối ngọc bích trong đó nghiệm chứng ở đây, sau đó thu hoạch được quyền lợi tiến vào ngọn núi trung tâm.
Đấu Chiêu cũng mới đến ngọn núi trung tâm lần đầu tiên, không rõ ràng sau khi vào núi sẽ phát sinh chuyện gì. Y cũng không muốn nếm thử sớm.
Y đứng bình tĩnh bên cạnh bia đá, áo đỏ soi đường núi, ngóng nhìn gió tuyết bất chợt.
Chờ đợi đối thủ có lẽ sẽ đến.
Không biết người kia là ai, không biết sức chiến đấu thế nào...
Nhưng y và đao của y đều rất chờ mong.
Biến hóa phảng phất đang đột nhiên phát sinh.
Khi y giương mắt, đã nhìn thấy tuyết đen như thác nước phía chân thiên khuynh.
Mà trước mắt —— Đủ loại ác tướng, giương nanh múa vuốt. Thuỷ triều đen cuồn cuộn, đã phủ kín tầm mắt, phảng phất bao vây toàn bộ ngọn núi trung tâm đô.
Biến hóa này hiển nhiên là vượt qua dự tính của Đấu Chiêu.
Y không phải không phát hiện điểm không giống bình thường của thế giới này, nhưng y cũng không muốn để ý tới, chỉ muốn rèn luyện đao thuật của mình, đi con đường của mình, ngắm phong cảnh của mình. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, có một số việc, cuối cùng cũng không cách nào tránh đi. Đấu Chiêu nhẹ nhàng nhướng mày lên, đao kình bàng bạc đã bừng bừng phấn chấn, một đường khe hở trời được mở ra ngay trong "Thuỷ triều đen", cắn nuốt rất nhiều oán khí, khuấy động thuỷ triều đen cuồn cuộn.
Nhưng giống như một vòng xoáy nhỏ trong biển hồ bên, gợn sóng đã bị vuốt lên trong khoảnh khắc.
Thuỷ triều đen tụ tập từ rất nhiều oán khí, hồn quỷ, ác niệm này, rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu? Thật sự có sức mạnh vô cùng vô tận sao?
Tay cầm đao của Đấu Chiêu xiết chặt.
Một khe hở trời hẹp dài, dựng thẳng được kéo ra bên trong thuỷ triều đen—– Rồi lại bị dìm ngập trong khoảnh khắc, vẫn không nhìn thấy cuối cùng.
Đây là lực lượng như núi như biển.
Cho dù là Đấu Chiêu y, so ra cũng có vẻ nhỏ bé.
Trong thời khắc như vậy...
Năm ngang dưới chân đều là thi thể Mao dân. Thấp thoáng sau lưng là ngọn núi trung tâm không biết.
Trên trời tuyết đen như thác nước, trước người thuỷ triều đen mãnh liệt.
Y lẻ loi một mình đứng trước con đường núi quanh co này, phảng phất một người duy nhất giữa thiên địa này.
Có lẽ sẽ không còn có người đến nữa... Y nghĩ.
Đưa mắt mênh mông, thiên địa mình ta cô độc, đương nhiên cũng sẽ không khiến Đấu Chiêu e ngại.
Thuỷ triều đen cuồn cuộn vây núi, cũng chưa khiến y thay đổi sắc mặt.
Y có lựa chọn tiến vào ngọn núi trung tâm, nhưng y không lập tức làm như vậy. Cường giả luôn có thể có được rất nhiều lựa chọn, mà y cũng có tư cách bốc đồng.
Giờ phút này, y đứng bên cạnh bia đá ở ngọn núi trung tâm, càng im lặng hơn cả bia đá.
Y biết thế giới này đã phát sinh biến cố trước nay chưa từng có, nhưng y cũng không thèm để ý.
Y chỉ tiếc nuối, tiếc nuối nhỏ bé nhưng không cách nào hoàn toàn xoá đi—— trong đoạn đường này, trường đao cuối cùng vẫn chưa thể tận hứng hơn nữa.
Chu Yếm là dị thú động thì thiên hạ đại binh, y rất muốn đối diện với áp lực từ Chu Yếm, cảm nhận hết sát pháp thông năng lực trong truyền thuyết. Dù dị thú bên trong Sơn Hải Cảnh, đối chiếu lời đồn luôn không bằng, nhưng y mới Ngoại Lâu đã nghiền ép được Thần Lâm, nhất định có thể mang đến đầy đủ áp lực cho y.
Đáng tiếc, Chu Yếm mất tích.
Lúc đầu y chờ mong Khương Vọng ngóc đầu trở lại, chờ mong Khương Vọng và Nguyệt Thiên Nô, Tả Quang Thù trong trạng thái hoàn hảo liên thủ, chờ mong đội ngũ thí luyện thứ tám, thậm chí thứ chín rất có thể đã xuất hiện.
Nhưng thuỷ triều đen kinh khủng đã vây quanh cả ngọn núi trung tâm, sóng triều không nhìn thấy cuối này, không phải tu sĩ Thần Lâm trở xuống có khả năng đánh vỡ.
Chính y đều không chắc mình đột phá được.
Nếu y tới chậm, có lẽ cũng chỉ có thể nhìn sóng triều than thở.
Cứ như vậy, y thành bên thắng sau cùng.
Bên thắng duy nhất.
Có phần vô vị.
Thần quang ngọn núi trung tâm phóng ra ngoài, giống như một cái lồng ánh sáng khổng lồ, chống đỡ thuỷ triều đen.
Nhìn như không thể phá vỡ, nhưng rất rõ ràng đã bị áp súc, lui về sau từng chút từng chút một.
Đợi đến khi thuỷ triều đen này hoàn toàn phun lên ngọn núi trung tâm, có lẽ chính là thời khắc thế giới Sơn Hải hủy diệt–– Ai biết được?
Đấu Chiêu không để ý lắm.
Y tiện tay lấy một khối ngọc bích, khảm vào trong lỗ khảm phía sau bia đá, chính là một chương Tích Tụng kia. Ngọc bích và bia đá kết hợp lại, lồng ánh sáng bao phủ ngọn núi trung tâm đang cùng đối kháng cùng thuỷ triều đen khôn cùng kia, rất rõ ràng hơn sáng sủa một chút, phảng phất được rót vào lực lượng.
Mà Đấu Chiêu cũng phát hiện ra, phía cuối đường núi quanh co kia, cách trở một loại cấp độ quy tắc nào đó đã mở ra với y.
Cửu Chương ngọc bích có thể giúp ngọn núi trung tâm chống cự thuỷ triều đen ư?
Trong đầu lướt qua loại suy nghĩ nhàn nhạt này, Đấu Chiêu tiện tay lấy xuống ngọc bích Tích Tụng, cất bước đi đến phía cuối đường núi—– liên can gì đến ta?
Nhưng ngay vào giờ khắc cất bước này, y bỗng nhiên trở lại!
Thuỷ triều đen khôn cùng đang bao vây ngọng núi trung tâm kia, vậy mà cuồn cuộn kịch liệt, như rồng gầm, như hổ gào, có biến hóa kịch liệt nào đó đang phát sinh trong đó.
Sau đó y nhìn thấy ——