Chương 2417 Không Thể Rời Đi (2)
Không thể nghi ngờ rằng đây chính là biểu hiện của việc quy tắc đã biến đổi nghiêm trọng. Hơn nữa còn là sự thay đổi của quy tắc có quan hệ mật thiết đến sự an toàn của từng người. Ý nghĩa của nó là... Sơn Hải Cảnh đã không còn an toàn nữa!
Đây cũng không phải là một chuyện có thể coi là dửng dưng được.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Cuộc chiến của Hỗn Độn và Chúc Cửu Âm, đã diễn tiến đến mức có thể chân chính ảnh hưởng đến trình độ của thí luyện giả rồi hay sao?
Khương Vọng ngay lập tức nhìn về phía Vương Trường Cát, ở một nơi nhiều người như vậy, nhưng có lẽ chỉ có y là có cái nhìn rõ ràng nhất về Sơn Hải Cảnh.
Nhưng đúng vào lúc này, thanh âm của Chúc Duy Ngã vang lên trước một bước: "Một khi ngọn núi trung tâm bị phá hủy, con đường rời khỏi Sơn Hải Cảnh sẽ bị đoạn tuyệt. Cho nên bây giờ chúng ta chỉ có hai sự lựa chọn, một là nghĩ biện pháp ngăn cản những thứ bên ngoài kia, hai là trước khi những thứ kia có thể xông vào bên trong ngọn núi trung tâm, nhanh chóng đi vào trong núi, lấy được thu hoạch rồi rời đi?
Vương Trường Cát cũng gật đầu một cái nói: "Bây giờ nhìn lại thì... ngọn núi trung tâm quả thực chính là sự cụ thể hóa của quy tắc rời khỏi cảnh Khương Vọng kinh ngạc không thôi.
Hắn hiểu vô cùng rõ bản lĩnh của Vương Trường Cát, biết được sự nhận biết của Vương Trường Cát về Sơn Hải Cảnh, là sự hiểu rõ đến tận trình độ quy tắc, dưới sự trải nghiệm có hạn của hắn, hắn không thể nào tưởng tượng được ra có một ai ở cấp bậc Ngoại Lâu có nhận biết có thể so sánh với Vương Trường Cát.
Có lẽ Điền An Bình có thể, nhưng căn bản là do Điền An Bình là từ Thần Lâm bị cưỡng ép đánh rơi xuống Nội Phủ, nên không thể xét theo lẽ thường được.
Thế mà sự hiểu biết về Sơn Hải Cảnh của Chúc Duy Ngã so với Vương Trường Cát còn rõ ràng hơn, cụ thể hơn, cũng chắc chắn hơn.
Lời giả thích duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra, chính là Chúc Duy Ngã có nhiều mối quan hệ hơn và chặt chẽ hơn với Sơn Hải Cảnh. Thậm chí mối quan hệ này còn vượt xa một đệ tử thế gia ở Sở quốc như Tả Quang Thù.
Rõ ràng một người xuất thân từ Trang quốc như Chúc Duy Ngã, đáng lẽ mối quan hệ với Sơn Hải Cảnh phải là dạng quăng tám sào cũng không tới mới phải. Như vậy... là Thành Bất Thục?
Trong lòng đang suy nghĩ những vấn đề này, Khương Vọng trực tiếp hỏi: "Vậy nếu theo sự nhận biết của Chúc sư huynh, chúng ta nên lựa chọn như thế nào đây?"
"Thật ra thì vẫn còn một loại lựa chọn, đó chính là cùng nhau đánh nát vòng ánh sáng bao phủ ngọn núi trung tâm, nhìn thử xem cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì. Chúc Duy Ngã cười một tiếng: "Cả ba loại lựa chọn đều rất thú vị, còn đưa ra lựa chọn như thế nào, thì là quyền tự do của ngươi. Khương Vọng vô cùng rõ ràng, cái này thật ra thì chính là lựa chọn giữa Hỗn Độn và Chúc Cửu Âm. Nếu như đánh vỡ vòng ánh sáng bao phủ ngọn núi trung tâm, thì chính là đang giúp đỡ Hỗn Độn. Nếu như chống đỡ hắc triều, chính là muốn giúp đỡ Chúc Cửu Âm. Nếu như lựa chọn trực tiếp lợi dụng thời gian chạy thẳng vào trong ngọn núi trung tâm lấy thu hoạch, chính là hai bên không giúp bên nào."Vương huynh thấy thế nào?" Khương Vọng lại hỏi Vương Trường Cát.
Vương Trường Cát chỉ nói: "Cho dù kết quả xấu nhất có xuất hiện, thì ta cũng có thể mang ngươi rời đi an toàn.
Cho nên quả thật ngươi có thể tự do lựa chọn.
Kết quả xấu nhất chính là việc sau khi Hỗn Độn đánh vỡ rào cản của thế gian này, quy tắc rời cảnh hoàn toàn tan biến. Mà bọn họ sẽ phải ở lại mãi mãi trong Sơn Hải Cảnh, chờ đợi Sơn Hải Cảnh hồi phục trong một thời gian rất dài... Hoặc là căn bản cũng không có cơ hội chờ đợi, mà sẽ biến mất trong loại tan biến kia.
Chúc Duy Ngã có chút kinh ngạc nhìn Vương Trường Cát một cái, rồi nói với Khương Vọng: "Ta cũng có thể mang ngươi đi" Khương Vọng cười khổ một tiếng.
Vương Trường Cát cùng Chúc Duy Ngã cũng chỉ có thể bảo đảm mang một mình hắn rời đi, vậy thì đây căn bản cũng không phải là một cái lựa chọn.
Chỉ còn dư lại hai lựa chọn.
Trực tiếp nắm chắc thời gian lấy được thu hoạch rồi rời đi là cách tốt nhất, chỉ cần Tả Quang Thù lấy được Cửu Phượng chương, thì đã đạt được mục đích của chuyến đi lần này rồi.
Nhưng vấn đề của bây giờ là, vòng ánh sáng đã lảo đảo muốn vỡ rồi, không ai có thể biết được sau khi leo được lên ngọn núi trung tâm thì sẽ còn xảy ra vấn đề gì nữa. Cho nên, cũng không ai biết là còn có thể đến kịp hay không.
Cho nên đối với Khương Vọng mà nói, thật ra thì không có cái gì để lựa chọn cả.
Chẳng qua là...
Nếu chỉ dựa vào mấy người bọn họ như thế này, nếu muốn chống lại hắc triều thì có được hay không đây?
Việc cố gắng tìm một con đường sống xông qua hắc triều với việc chống đỡ hắc triều xâm nhập là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Độ khó có khác biệt một trời một vực!
Chưa chắc Hỗn Độn đã có hứng thú lưu lại mấy người thí luyện giả, nhưng việc phá hủy ngọn núi trung tâm, đánh vỡ ràng buộc của thế gian này thì sẽ là chuyện mà nó nhất định sẽ liều mạng đi làm."Ta quyết định chống đỡ hắc triều, chờ đợi phản ứng của Chúc Cửu Âm. Như vậy thì còn có thể tìm được đường sống, có thể nhìn thử xem bước kế tiếp nên đưa ra lựa chọn như thế nào. Khương Vọng suy tính một lúc rồi nói: "Chư vị có thể giúp đỡ ta không?"
Lúc này Đấu Chiêu nói: "Sử dụng cửu chương ngọc bích khảm vào vết lõm phía sau của tấm bia đá này, thì có thể gia tăng cường độ của vòng ánh sáng, có thể tranh thủ thêm một chút thời gian cho ngọn núi trung tâm Y rất nghi ngờ cái tên "đại sư huynh" mới tới này, và cả tên Vương Niệm Tường khí chất lạnh lùng này, rốt cuộc là lấy tự tin ở đâu ra để có thể dưới tình huống bết bát nhất mà vẫn có thể bảo hộ người.
Đấu Chiêu y cũng không làm được điều đó!
Nhưng mà y cũng không hề sợ hãi cái gì.
Cho dù cả thế gian này tan biến, thì việc tồn tại thêm một đoạn thời gian nữa đối với y vẫn không phải vấn đề gì quá lớn.
Sau khi thế gian này biến mất, tự nhiên Đấu thị sẽ biết đến chuyện rắc rối trong thế gian này.
Nếu như quy tắc của thế gian Sơn Hải Cảnh này vỡ nát, thái nãi nãi nhất định có thể tìm được y —— dĩ nhiên, đối với y mà nói, nếu như luân lạc đến bước đường muốn trưởng bối của gia tộc tới cứu giúp, thì quả thực có chút mất mặt.
Cho nên lựa chọn của Khương Vọng, vừa vặn đánh vào trong tận tâm khảm của y. Nên y đành dẹp sự kiêu căng của mình, vội vàng bày mưu tính kế.
1399 chữ