← Quay lại trang sách

Chương 2418 Xuân sinh linh thảo ngã vô sanh (1)

Vậy ngươi khảm đi!" Khương Vọng lập tức nói.

Đấu Chiêu dừng một chút, rồi mới nói: "Đây đã là ngọc bích của các ngươi rồi.

Khương Vọng:...

Còn có nguyên tắc như thế sao?

Khương Vọng thản nhiên nhìn Đấu Chiêu một cái, trực tiếp sải bước bước về phía trước.

Nhưng hắn mới vừa đi hai bước, sau lưng liền bỗng nhiên truyền tới một tiếng nổ vang, hắn quay đầu nhìn lại.

Chỉ nhìn thấy bên trong hắc triều đang vây kín ngọn núi trung tâm kia, có một đàn giáp trùng đông nghìn nghịt đang chen chúc nhau ở một chỗ, tranh nhau xuất hiện. Vào lúc sắp rời khỏi hắc triều thì đột nhiên nổ tung!

Vô số giáp trùng rơi vào bên trong hắc triều, mà lúc này, một bóng người xuyên qua vòng ánh sáng, đáp xuống phía trước sơn đạo.

Người này đầu đội tiến hiền quan, người mặc nho phục, sắc mặt đông cứng, trắng xanh, hơi thở trên người vô cùng yếu ớt, cả người như muốn gục xuống trong khoảnh khắc tiếp theo...

Thế mà lại là Cách Phỉ?!

"Mới vừa rồi là ai đánh mở thông đạo ở phía trước vậy? Thật sự đa tạ. Người Cách Phỉ còn chưa đứng vững đã lên tiếng nói tiếng cảm ơn: "Vừa rồi ta thừa dịp hắc triều còn chưa hoàn toàn khép lại, mới may mắn có thể xuyên tới đây.

Hắn ta vừa suy yếu nói chuyện, vừa quan sát những người đang đứng phía trước sơn đạo.

Thời điểm hắn ta nhìn thấy Khương Vọng, rõ ràng hắn ta hơi co rút người về phía sau một chút.

Ai có mặt ở đây đều có thể nhận thấy được, hai người bọn họ đã giao phong rồi, hơn nữa mạnh yếu còn rõ ràng.

Bên ngoài vòng ánh sáng, là hắc triều cuồn cuộn.

Bên trong vòng ánh sáng, là là Cách Phỉ hình tiêu cốt lập (1).

(1) Cơ thể vô cùng gầy yếu Hắn ta đối mặt với những thiên kiêu đang lao tới ngọn núi trung tâm trước mặt hắn ta này, giống như một tên thân thích xuất thân nghèo khổ chạy ra từ trong thâm sơn cùng cốc. Đôi mắt khao khát có lửa.

Lúc này Khương Vọng đã đi tới bên cạnh tấm bia đá, đứng cách Đấu Chiêu không xa, thuận tay cầm lên một khối ngọc bích, để vào trong vết lõm phía sau tấm bia đá.

Cũng vừa thuận tiện nói với Đấu Chiêu: "Lúc ấy chúng ta sở dĩ có thể giao phong một trận, chính là do sự bố trí của Cách Phỉ và Ngũ Lăng. Sau chuyện này hai người bọn họ đã... đuổi theo ta rất lâu.

Vào giờ phút này, Cách Phỉ đã hoàn toàn không mang lại chút uy hiếp nào, hắn ta nghe thấy lời này của Khương Vọng, cũng chỉ có thể cười cứng đơ một chút, đại khái cũng muốn nói mấy thứ như hiểu lầm rồi, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả. Tầm mắt của hắn ta rơi vào ba khối ngọc bích ở trên tấm bia đá, rồi không dời đi nữa."Đây đúng là chuyện mà Ngũ Lăng có thể làm được. Đấu Chiêu thờ ơ nói: "Nhưng mà không phải chỉ có hai người bọn họ thôi đâu. Bọn họ đã liên thủ với Chung Ly Viêm và Phạm Vô Thuật. Đầu tiên khơi mào để chúng ta giao đấu với nhau, sau đó chia ra một bên giết ngươi, một bên giết ta."Thì ra là như vậy!" Khương Vọng tỏ vẻ như chợt hiểu ra: "Những người này thật đáng hận!"

Lần đối thoại lần này, giống hệt như bên này Đấu Chiêu nói, thật ra thì ta cũng không muốn làm tổn thương các ngươi, đều là do gian thần che mắt trẫm.

Khương Vọng vội vàng tiếp một câu, bệ hạ ngài thật là chịu ủy khuất rồi, bây giờ gian thần đã chết, chúng ta sau này có thể sống chung vui vẻ rồi.

Hai người đều có ý giảng hòa, thừa dịp Cách Phỉ xuất hiện, liền ngươi một lời ta một lời, nhanh nhẹn đạt thành sự ăn ý.

Khi hai người đang nói chuyện, tấm ngọc bích được đặt tên là "Thiệp Giang" cũng đã được đặt vào vết lõm. Vòng ánh sáng bao phủ quang ngọn núi trung tâm quả nhiên sáng lên một chút, tạm dừng khuynh hướng co nhỏ lại. Nó tỏ ra sự ương ngạnh trước hắc triều đang cuồn cuộn trào tới kia. Thậm chí nó còn giống hệt như vật sống, quang văn đang phập phồng tựa như đang hô hấp.

Trong quá trình này, Khương Vọng cũng đã hiểu ra sự liên quan giữa bia đá kia và cửu chương ngọc bích. Hắn suy nghĩ thoáng qua một chút, liền mở miệng nói: "Chúng ta có tổng cổng chín khối ngọc bích, mỗi một người đều có thể tới cầm một khối ngọc bích để nghiệm chứng quyền hạn vào núi, coi như là lưu lại một đường lui. Sau đó thì cứ xem thử xem sau khi cửu chương ngọc bích tề tựu đủ ở một chỗ thì sẽ có biến hóa gì phát sinh đi."Hắn không phải là người mạnh nhất trong những người này, cũng không phải là người có bối cảnh nhất, nhưng hắn lại được tất cả mọi người tín nhiệm, coi như một sự tồn tại như đầu mối then chốt trong đám người này, có thể thống nhất ý chí của tất cả mọi người lại.

Lập tức đám người Chúc Duy Ngã và Tả Quang Thù đều theo thứ tự đi tới, đem cửu chương ngọc bích tương ứng khảm vào bên trong chỗ lõm trên bia đá.

Phương Hạc Linh cũng khảm khối ngọc bích vào trong bia đá, sau khi gã đạt được quyền lợi tiến vào bên trong núi, bên trên tấm bia đá chỉ còn lại hai khối ngọc bích, là Tích Tụng và Tư Mỹ Nhân.

Phương Hạc Linh quay trở lại.

Khương Vọng đem Tích Tụng Ngọc Bích đưa cho Đấu Chiêu: "Đấu huynh, hay là Tích Tụng của ngươi vẫn là nên đưa cho ngươi đi. Khi thế gian này sụp đổ, trong thế cục ngàn cân treo sợi tóc này, theo lý chúng ta nên liên thủ lại. Nếu không có Thiên Kiêu đạo của ngươi, thì hắc triều này cũng không thể nào chém tan được!"

Đấu Chiêu nhìn hắn một cái, cũng không nhăn nhó, cầm Tích Tụng lên, một lần nữa khảm lại vết lõm trên bia đá. Tám khối ngọc bích liên tiếp được đặt vào bên trong bia đá, thần quang bao vây toàn bộ ngọn núi trung tâm tỏa sáng rực rỡ!

Vòng ánh sáng trở nên đặc biệt chắc chắn, phong phú, thậm chí còn mở rộng ra mấy trượng, đẩy ngược hắc triều quay về.

Các loại gào thét quái dị, oán độc hỗn loạn trong hắc triều kia, âm thanh nào cũng khó có thể xuyên qua vòng ánh sáng.

Chứ đừng nói đến việc làm dao động tâm chí của những người đang đứng tại nơi đây.

"Khương huynh? Cách Phỉ nhìn chòng chọc vào khối ngọc bích cả nửa ngày nay mới mở miệng, hắn ta yếu ớt nhìn về phía Khương Vọng: "Ta có một cái yêu cầu quá đáng..."

Khương Vọng nhàn nhạt nói: "Nếu đã biết là yêu cầu quá đáng, thì đừng nói ra rồi làm khó người khác.

"Ta có thể mua!" Cách Phỉ lập tức nói: "Có nhiều người như vậy làm chứng, ngươi nói giá đi, sau này ta ra ngoài nhất định sẽ trả lại cho ngươi!"

Tả Quang Thù cười lạnh một tiếng: "Ngươi nhìn xem nơi này, có ai giống là kẻ thiếu tiền hay không?" Cách Phỉ nhìn chằm chằm Khương Vọng không nói lời nào.

Ngón tay thon dài của Khương Vọng khe khẽ gõ trên tấm bia đá một cái, hắn nhìn ánh mắt của Cách Phỉ rồi nói: "Tài sản không thể trao đổi tất cả mọi thứ trên thế gian này, tại sao ta phải bán cho ngươi?"