← Quay lại trang sách

Chương 2450 Tây Vũ Nam Thanh (1)

Ỏ phía nam của Trần quốc, và phía tây của Ung quốc, có một quốc gia có tên là "Tiều".

Họ Thạch và họ Tiêu, đã từng có chung một thiên hạ. Tổ tiên của hai họ, bắt tay cùng nhau lập quốc. Rồi câu chuyện ở phía sau nó, thì mọi người ai cũng đã biết cả rồi.

Họ Thạch ngồi vững trên long ỷ, hậu nhân của họ Tiêu lại chạy trốn sang Ung quốc.

Năm đó Ung Minh Đế Hàn Chu một mình đầu hàng đương nhiên đã trở thành giai thoại, Tiêu thị đóng ở cô thành không ai giúp đỡ, việc người còn chưa chết, triều đình Tiều quốc đã muốn lập bia dựng chuyện, ý đồ muốn dùng danh tiếng để giết người, cũng là sự thật.

Sau đó, họ Tiêu làm quan ở Ung quốc, trung thành và tận tụy.

Đến thế hệ của Uy Ninh hầu Tiêu Võ, lại là người dẫn quân sát phạt Tiều quốc, diệt sạch hoàng thất họ Thạch.

Đến lúc này, tân quân chủ của Ung quốc là Hàn Hú đã cứu vớt xã tắc, bức lui Trang Đế. Lập Mặc gia làm quốc học (1), đạt được sự ủng hộ mạnh mẽ của Mặc gia. Trong nước, một công tám hầu tất cả đều quy phục. Cách tân triều chính, khiến cho quốc gia dục hỏa tân sinh.

(1) Trường học do nhà nước xây dựng, như Thái học, quốc tử giám Quân chủ của Ung quốc muốn thể hiện thành tựu của chính sách mới, Uy Ninh hầu thì muốn chứng minh sự trung thành, cái này được gọi là vua tôi một lòng. Mà việc Ung quốc hùng mạnh sát phạt Thiều quốc yếu đuối, thì chẳng khác nào việc dùng đá đập trứng. Có đầy đủ cả thiên thời địa lợi lẫn nhân hòa, trận chiến này cứ thế theo lý nước chảy thành sông.

Nhưng cuối cùng lại chỉ là thùng rỗng kêu to, không giải quyết được vấn đề gì cả.

Thật là làm người ta khó hiểu.

Theo như lời đồn đãi trên phố, thì là do Trần quốc đã nhúng tay vào, khiến cho Ung quốc phải lui binh. Nhưng mà chỉ là một Trần quốc nhỏ nhoi, thế quốc cũng chẳng mạnh hơn Thiều quốc là bao, làm sao lại có thể trở thành chỗ để Thiều quốc dựa vào, khiến cho Ung quốc phải lui binh cơ chứ?

Một Ung quốc lớn đến như vậy, năm đó cũng là một trong các nước tham gia luân chiến, vừa mới quật khởi, trở thành một nước lớn trong khu vực. Tuy rằng Ung quốc đã thua trong trận chiến với Trang quốc, nhưng đánh dăm ba cái Trần quốc, cũng không có vấn đề gì.

Quốc chủ của Trần quốc, làm gì có mặt mũi lớn đến thế khi đứng trước Hàn Hú!

Cho nên đây cũng chỉ là tin vịt, chả có mấy ai tin tưởng.

Nguyên nhân chân chính ở trong đó, có lẽ chỉ có những nhân vật cao cao tại thượng kia mới biết được thôi.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mặc dù thế quốc của Tiều quốc càng ngày càng đi xuống, nhưng cuộc sống trăm họ ở bên trong biên giới vẫn còn an ổn.

Trong quốc nội có một huyện Văn Sơn, sở dĩ lấy tên này là vì văn tự thấy núi không hề bằng phẳng, trong huyện có nhiều ngọn núi cao và hiểm trở.

Giờ phút này, ở trên đỉnh của một ngọn núi cao và hiểm trở xuyên thẳng vào tầng mây, hiện ra vết tích của hai bóng người Cửu chương ngọc bích có tên là Bi Hồi Phong, trôi lơ lửng ở giữa hai người bọn họ.

Phương Hạc Linh cưỡng ép kềm chế niềm vui sướng khi lấy được thu hoạch, khi gã mở mắt ra, tất cả cơ thịt trên gương mặt đã rất buông lỏng. Sau đó gã nhìn thấy ánh mắt của Vương Trường Cát.

Bình tĩnh mà hời hợt đến như vậy.

Gương mặt thuộc về Trương Lâm Xuyên trong trí nhớ của gã, chỉ là vì ánh mắt bất đồng, liền lộ ra một loại khí chất hoàn toàn bất đồng.

Không biết tại sao, trong lòng Phương Hạc Linh lại cảm thấy hoảng hốt, gã lập tức nói: "Ta lấy được một môn ấn pháp do Hoàng Duy Chân truyền lại, gọi Ta Tu Ấn, bác đại tinh thâm. Thiên tư của ta có hạn, khó mà có thể giải được bí ẩn ở trong đó, xin Vương sư huynh hỗ trợ chỉ điểm một chút"

Khi nói những lời này, gương mặt của gã chứa đầy sự thành khẩn.

Nhưng Vương Trường Cát lại chỉ nhàn nhạt nhìn gã một cái, nói: "Thu hoạch của ngươi, ngươi tự mình thu cất đi."

Nếu muốn tạo dựng lên cho một người có cảm giác an toàn, thì cần thời gian rất dài. Nhưng muốn phá hủy nó, thì thường thường chỉ cần một câu chuyện, thậm chí là chỉ trong một cái nháy mắt.

Sự phòng bị và cảnh giác, tự ti và yêu cầu của Phương Hạc Linh.

Vương Trường Cát cũng thấy rõ, nhưng mà y cũng chẳng để ý tới cho lắm. Nói ra một câu như vậy, đã là cực hạn của y rồi.

Giờ phút này, y đứng trên đỉnh của một ngọn núi vô danh cao lớn hiểm trở, nhìn biển mây dưới màn đêm, rất tùy ý giơ lên một ngón tay ở trước mặt.

Tại đầu ngón tay là một viên nguyên đan của Quỳ Ngưu, treo nơi đó tựa một viên hổ phách, bên trong lôi đình ẩn giấu.

Phương Hạc Linh trầm mặc đứng ở bên cạnh, dĩ nhiên gã không dám hỏi Vương Trường Cát thu hoạch được cái gì, nhưng suy đoán hẳn là một loại thu hoạch cao cấp nhất ví dụ như bí mật Thần Lâm của Hoàng Duy Chân–– Nếu như quy tắc của Sơn Hải Cảnh là công bằng, thì ai làm được chuyện càng khó hơn, không cần nói cũng tự hiểu.

Gió trời cuồn cuộn thổi qua ngọn núi vô danh.

Người vô danh theo người vô danh. Vương Trường Cát lẳng lặng nhìn phía trước, ánh mắt hời hợt, không có động tác nào khác.

Phương Hạc Linh không biết y đang nhìn biển mây, hay là đang nhìn nguyên đan của Quỳ Ngưu.

Gã rất muốn thảo luận vài thứ gì đó, nhưng mà cũng không biết có thể lấy cái gì để thảo luận cùng với y.

Nên chỉ có thể an tĩnh đứng bên cạnh y.

Thầm đếm thời gian trôi qua.

Đến khi mặt trời chui ra khỏi biển mây, biển mây vạn dặm dính lên màu vàng óng.

Vương Trường Cát mới phá vỡ sự yên lặng.

"Thời gian đến rồi. Y nói. Ngón tay của y nhẹ nhàng khều một cái, y đã há miệng nuốt viên nguyên đan của Quỳ Ngưu vào bụng.

Bạo diệu lôi quang nhất thời ở trên người y nhảy nhót!

Chẳng qua chỉ để lộ ra một tia khí thế kinh khủng, đã khiến cho Phương Hạc Linh không kìm được phải lùi về phía sau một bước "Không cần khẩn trương" Lôi quang di chuyển trên thân thể y đã tụ tập đến một trình độ phải nói là nguy hiểm, nhưng thanh âm của Vương Trường Cát vẫn vô cùng bình tĩnh: "Chẳng qua ta chỉ đang đền bù một chút cho sự thiếu sót của cỗ thân thể này thôi.

Hình như Phương Hạc Linh đã nghe Vương Trường Cát nói qua một lời giống như vậy, nhưng không nhớ là từ lúc nào. Nhưng cho đến tận bây giờ, gã vẫn cảm thấy, đây chỉ là những lời khiêm tốn mà thôi. Mạnh như Vương Trường Cát, làm gì có cái gì gọi là "thiếu sót"?

"Trong phạm vi hiểu biết của ta, ngài đã là thiên tài đỉnh cấp nhất rồi" Phương Hạc Linh từ trong thâm tâm nói.

Vương Trường Cát nhàn nhạt nói: "Đây là một cỗ thân thể ngay cả mở ra Tứ Phủ cũng không thể chạm tới thần thông, cho nên Trương Lâm Xuyên mới vứt bỏ nó, mưu đoạt Bạch Cốt thánh khu. Nhưng mà ở bên trong Đệ Ngũ Phủ, ta đã lấy được [Lôi Trì]"