← Quay lại trang sách

Chương 2451 Tây Vũ Nam Thanh (2)

Lôi Trì?

Phương Hạc Linh có chút thất vọng mơ hồ.

Sống ở Vô Hồi Cốc một thời gian dài như thế, gã đã sớm không tính là xa lạ với thế gian tu hành này rồi, gã cũng đã nghe qua thứ gọi là Lôi Trì này rồi.

Mặc dù nói là không có thần thông mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất. Nhưng nếu xét trên phương diện vị cách của thần thông, thì Lôi Trì khẳng định không thể so sánh được với loại thần thông đứng ở cấp độ thống trị như Lôi Tỷ. Vì sau tất cả, Lôi Tỷ được biết đến với danh xưng "nhất tỷ ấn thiên địa, chủ của mọi loại lôi điện". Tất nhiên Lôi Trì cũng phải phục tùng nó rồi.

Gã cảm thấy... loại thần thông như thế này, quả thực không xứng với Vương Trường Cát.

Thân xác mà ngay cả mở ra Tứ Phủ cũng không tìm được thần thông, nhưng Vương Trường Cát lại có thể hái thần thông xuống ở Đệ Ngũ Phủ, đây mới là sự tích xứng với danh tự của Vương Trường Cát.

Một nhân vật giống như Vương Trường Cát như vậy, những thần thông mà y hái xuống. Cho dù không phải là tuyệt đỉnh, thì ít nhất cũng phải đạt tới vị cách vô thượng thần thông... Phương Hạc Linh cũng không có để cho sự thất vọng của mình biểu hiện ra ngoài, gã chỉ nhìn những lôi quang kia một cách vô cùng nghiêm túc, muốn nhìn ra một vài thứ không giống vật thường ở trong đó.

Có lẽ Vương Trường Cát không phát hiện ra sự ưu tư của Phương Hạc Linh, có khi y đã phát hiện ra nhưng cũng không thèm để ý, chỉ tiếp tục nói: "Lôi Trì là một thần thông rất thú vị, có tiềm năng vô cùng lớn. Ta đã có rất nhiều ý tưởng từ nó, trong đó ý tưởng tuyệt vời nhất, đến hôm nay mới có cơ hội nghiệm chứng" Ngón trỏ của y điểm nhẹ nhẹ vào vị trí ngực một cái nói: "Đây là Lôi Trì" Bên trong Ngũ Phủ Hải, Đệ Ngũ Nội Phủ Lầu ầm ầm hiện ra, lôi quang lóe lên trong đó!

Mà ở vị trí trước ngực của Vương Trường Cát, một điểm sáng nóng bỏng của lôi quang đang nhảy nhót, xuất hiện cùng với thanh âm kia.

Treo ở chỗ đó, vô cùng chói mắt.

Ngón tay của Vương Trường Cát nhẹ nhàng xê dịch xéo về phía trước một chút, một đạo điện quang cũng theo đó mà rời đi, vạch ra một đường cong lôi quang sáng chói rõ ràng giữa ngực và bụng của Vương Trường Cát... Giống như là thần văn cổ xưa, lại như đã miêu tả thêm một thứ huyền diệu gì đó.

Khi ngón tay của y ngừng lại, nhẹ nhàng bất động một lát, một điểm sáng nóng bỏng với lôi quang đang nhảy nhót lại ra đời!

Bên trong Ngũ Phủ Hải mà người ở bên ngoài không thể nào thấy được, Đệ Tứ Nội Phủ cũng đã hiện ra trên cao khung. Mà ở bên trong Đệ Ngũ Nội Phủ, một đạo lôi quang nhảy ra, phát sáng rực rỡ như một cây cầu, bắc ngang qua giữa không trung, nối liền với Đệ Tứ Nội Phủ!

Trong nháy mắt, Đệ Tứ Nội Phủ cũng đắm chìm bên trong ánh sáng của lôi quang.

Ở chỗ khung đỉnh của Đệ Tứ Nội Phủ, lôi quang vô cùng vô tận đang chảy xuống như thác nước kia, lại được nén thành một điểm sáng, treo cao ở nơi đó, nếu chỉ nhìn qua một chút, thì trông như một hạt giống thần thông vậy!

Sau đó là Đệ Tam Nội Phủ, Đệ Nhị Nội Phủ...

Ngón tay của Vương Trường Cát vẫn tiếp tục dùng lôi quang làm mực, phác họa ở giữa ngực và bụng của chính mình.

Mặc dù Phương Hạc Linh không thấy được Ngũ Phủ Hải của Vương Trường Cát, nhưng gã chỉ cần nhìn vào sự biến hóa giữa bụng và ngực của y, là đã có thể phỏng đoán một chút, trong nhất thời, gã cảm thấy chấn động không thể nói ra lời.

Cho dù lôi quang ở cả bên trong và bên ngoài cơ thể cáu kỉnh đến mức nào, cho dù một loại lực lượng đủ để phá hủy cả ngọn núi này đang du tẩu ở trong bắp thịt, đang chảy băng băng ở trong huyết quản đến như thế nào...

Thì ngón tay của Vương Trường Cát vẫn giữ nguyên ổn định từ đầu đến cuối, lấy tốc độ gần như không thay đổi, cẩn thận di dộng. Nguồn sáng thứ hai, nguồn sáng thứ ba, nguồn sáng thứ tư...

Ngón tay của y bình tĩnh vạch qua, đốt sáng lên toàn bộ năm nguồn sáng. Nhất thời ở giữa ngực và bụng của y, ánh sáng bùng phát rực rỡ. Năm nguồn sáng kết nối thành một thể, khiến cho thân thể y như cái lò, lôi quang thì như ngọn lửa.

Mà đây là thứ mà Khương Vọng đã từng biểu diễn, và Phương Hạc Linh cũng đã từng nhìn thấy... Thiên Phủ chi khu!

"Cái này." Phương Hạc Linh ói ra từng chữ một cách khó khăn: "Thiên... Thiên Phủ?"

Thứ làm gã khiếp sợ quả thực quá nhiều. Không chỉ là việc rõ ràng Vương Trường Cát chỉ lấy xuống một thần thông, nhưng lại thành tựu được ánh sáng Thiên Phủ.

Mà còn ở chỗ, rõ ràng Vương Trường Cát đã ở Ngoại Lâu Cảnh, nhưng vẫn có thể quay đầu lại thành tựu Thiên Phủ!

Đây hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường của thế gian tu hành này!

Vương Trường Cát nhắm mắt lại, dẫn dắt ánh sáng của Ngũ Thần Thông thối thể, giọng nói bình tĩnh: "Đây chẳng qua là một trạng thái giả Thiên Phủ, không phải là Thiên Phủ thật.

Gân thịt xương cốt trên toàn thân y tất tất nổ vang, kinh lôi tẩu, cuồng điện du, giống hệt như trong thân thể của y đang diễn ra một trận chiến trước giờ chưa từng có."Đây là... Làm sao mà làm được?" Phương Hạc Linh nghe thấy thanh âm của mình đang hỏi.

Cho dù chính mắt gã chứng kiến tất cả những thứ này, nhưng gã làm thế nào cũng không thể tưởng tượng ra nổi căn nguyên là gì.

Vương Trường Cát nhàn nhạt nói: "Lôi Trì thần thông tự có tính đặc thù của chính nó, bản thân nó đã có đặc chất bao dung và cởi mở, ta chỉ mượn lực lượng nguyên đan của Quỳ Ngưu, tạo ra bốn tòa Lôi Trì... mà thôi. Trong thân thể nhìn thì không cường tráng nhưng lại ẩn giấu một lực lượng vô tận kia, như có hàng ngàn hàng vạn âm thanh dồn dập phát ra, như tiếng ngựa phi, như tiếng trống trận, mà sau khi y vừa dứt lời, những âm thanh đó tấu thành một tiếng ác liệt.

Rồi đột ngột dừng lại.

Trong thời gian hai câu nói, y đã hoàn thành việc thối thể cho ánh sáng Ngũ Thần Thông. Vương Trường Cát mở mắt ra, toàn thân lôi quang chợt thu lại, ánh sáng ở trước ngực y cũng từng cái từng cái tắt đi. Y vẫn đứng ở nơi đó, vẫn mang theo vẻ mặt bình tĩnh và hời hợt, thật giống như chưa hề có chuyện gì phát sinh vậy.

Nhưng vô cùng chính xác, đã có một loại thay đổi, đã vĩnh viễn xảy ra.

Ít nhất Phương Hạc Linh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngày này.

Ngay tại trước mặt gã.

Vương Trường Cát lợi dùng tính chất đặc thù của Lôi Trì thần thông, mượn lực lượng nguyên đan của Quỳ Ngưu, ở trong Nội Phủ của chính bản thân, tạo lại bốn tòa Lôi Trì. Dùng một viên hạt giống thần thông, chiếu rọi năm tòa Nội Phủ, từ đó kết thành một Thiên Phủ giả, đạt tới hiệu quả Ngũ Phủ Đồng Diệu!

Chuyện này từ trước đến nay chưa từng thấy!

Cũng chưa từng được bất kỳ sử sách nào ghi chép lại!

Gã biết, gã đã chứng kiến lịch sử.