Chương 2458 Cuộc Sống Xa Hoa (3)
Khương Vọng mở miệng ra, đang muốn nói.
Sở Dục Chi đã nhìn về phía hắn: "Khương huynh đệ, ngươi không cần phải nói mấy thứ như cố gắng, như phấn đấu với ta. Chẳng qua sự cố gắng và phấn đấu của ngươi là một sự đặc biệt, có rất nhiều người phấn đấu cả đời, cũng chỉ có thể ăn một miếng cơm no, cầu mong có một miếng ngói che thân. Nếu như ngươi ở Sở quốc... cũng sẽ không tiến nhanh như vậy"
"À không đúng" Y lắc đầu một cái: "Ngươi có giao hảo tốt với phủ Hoài quốc công như vậy, ngươi sẽ tiến nhanh hơn. Nhìn xem đây chính là Sở quốc của hiện tại. Thật là tám phương đều sầm uất, thiên hạ cẩm tú!" "Sở Dục Chi! Nói như ngươi, thật khiến cho người ta cảm thấy tâm lạnh đấy!" Khuất Thuấn Hoa nhìn y nói:
"Ngươi có biết, hôm nay Sở Quang Thù đặc biệt đem Nguyên Phách Đan tới cho ngươi hay không? Nếu không ngươi nghĩ tại sao chúng ta lại mời ngươi dự tiệc vào lúc này cơ chứ? Ngươi có sự khó xử của ngươi, có sự ủy khuất của ngươi, nhưng sự khó xử và ủy khuất đó, chẳng lẽ là do chúng ta tạo ra hay sao? Chẳng lẽ chúng ta không thật lòng đối đãi với ngươi sao? Chẳng lẽ chúng ta đã từng khinh thường ngươi rồi sao, nên hôm nay ngươi mới nói những từ này để làm tổn thương người khác!?"
"Cho nên ta nói thật xin lỗi" Sở Dục Chi lắc đầu một cái, lại lắc đầu thêm cái nữa rồi nói: "Quang Thù, Thuấn Hoa, ta biết các ngươi rất tốt, rất chân thành đối đãi ta. Ta hoàn toàn cảm thụ được sự thật tâm của các ngươi! Nhưng chúng ta thân ở nước Sở, từ khi chúng ta sinh ra đã có sự bất đồng. Ta cho là ta có thể dựa vào sự cố gắng của chính bản thân ta, để có thể qua lại ngang hàng với các ngươi. Nhưng trên thực tế, là chính các ngươi là người luôn luôn nhân nhượng ta, chiếu cố ta. Ta biết bây giờ các ngươi vẫn coi ta là bằng hữu, vẫn có thể tiếp tục nhân nhượng ta, thương hại ta, nhưng trên thực tế, đây chính là sự phụ thuộc vào thế gia. Không có hôm nay ở đây, thì cũng sẽ ngay tại ở ngày mai."
"Quốc gia này có mấy ngàn năm lịch sử, mấy ngàn năm lịch sử chỉ miêu tả một chuyện về thế gia đại tộc, thuộc về các ngươi!"
—— quốc gia này, thuộc Sở Dục Chi nhìn bọn họ: "Quang Thù đã lấy ra một viên Nguyên Phách Đan, vừa vặn chứng minh lời ta nói, không phải sao?"
Y cúi đầu vái sâu một cái nói: "Ta vì sự vô lễ của bản thân, vì sự tổn thương mà ta đã tạo ra cho các ngươi, một lần nữa hướng các ngươi tạ lỗi"
"Ta vạn phần xin lỗi, nhưng mà ta đã quyết ý như vậy"
"Cáo từ, chư vị Y nói xong những lời này, liền xoay người đi xuống dưới lầu.
Lúc tới không uống một ly rượu, lúc đi cũng không uống.
"Chờ một chút!"
Tả Quang Thù gọi Sở Dục Chi lại, đứng lên, từ trong ngực lấy ra một chiếc bình ngọc tuyệt đẹp.
Bình ngọc được Tả Quang Thù cầm trong tay, tự bản thân nó phát ra một vầng sáng nhè nhẹ.
"Tuy thì con đường phía trước bất đồng, nhưng hôm nay gặp mặt ở đây, ngày sau rồi cũng sẽ gặp lại? Tả Quang Thù nói: "Hay là ngươi cứ cầm viên Nguyên Phách Đan này đi đi, đền bù lại phần thần hồn tổn thất, như vậy mới có thể đi làm được chuyện ngươi muốn làm"
Bóng người của Sở Dục Chi, dừng ở trước cửa thang lâu.
Tả Quang Thù thật lòng coi y là bằng hữu.
Mà trên thực tế ở Sở quốc, y cũng chẳng có mấy người bằng hữu.
Con đường mà y lựa chọn này, trong một khoảng thời gian rất dài phía trước, đã định trước là cô độc.
"Quang Thù, cho tới bây giờ ta đều không phải là muốn nhằm vào ngươi, ta không có chút bất mãn nào đối với ngươi cả. Không ai sẽ coi một người sạch sẽ như ngươi là kẻ thù đâu. Ta cũng rất quý trọng tình hữu nghị mà ngươi và Khuất Thuấn Hoa đã cho ta... nhưng chỉ có thể đến đây thôi."Chúng ta đoạn tuyệt ở nơi này thôi.
"Nguyên Phách Đan của ngươi, ta sẽ không cần."Cũng xin đừng bỏ ra sự đồng tình cùng trợ giúp của các ngươi nữa.
"Nếu như ta rớt vào trong bùn lầy, cứ để cho ta rớt vào trong bùn lầy đi. Rồi sẽ có người đi qua trên thi thể của ta."
"Ta nên vì những người bình dân ở Sở quốc tìm ra một con đường. Con đường này, sẽ bắt đầu từ chính bản thân ta"
Y không quay đầu lại mà đi thẳng xuống lầu.
Tiếng bước chân tan biến từng chút từng chút một.
Khương Vọng đã ngồi rất lâu, im lặng đứng dậy.
Dùng ánh mắt để đưa tiễn.
Lầu hai của Kiến Ngã lâu, đã thu hết mạn trướng lại, bốn bề rất rộng rãi.
Nhưng một người nếu ngồi lâu ở vị trí cao, cũng khó tránh khỏi việc chỉ nhìn thấy phương xa.
Ánh mắt của đệ nhất mỹ nhân Đại Sở Dạ Lan Nhi, nhìn bóng lưng rời đi của Sở Dục Chi, có chút biến hóa, giống như là lần đầu tiên quen biết người này vậy.
Sở Dục Chi có ý với nàng ta, đây cũng không phải là bí mật gì.
Những thanh niên tài tuấn có ý với nàng ta ở Sở quốc này, có thể xếp hàng dài từ Dĩnh thành tới thành Lâm Thương. Nếu như bỏ qua cái hạn định "thanh niên tài tuấn" này đi, thì có khi xếp thẳng tới thành Hàm Dương cũng không hiếm lạ đâu.
Sở Dục Chi cũng chưa từng che giấu hảo cảm của y với nàng ta, nhưng luôn biểu hiện một cách rất có chừng mực, tuyệt đối không khiến nàng ta cảm thấy chán ghét.
Cho nên nàng ta cũng không ngại thỉnh thoảng ngồi xuống ăn chung một bữa cơm, tán gẫu một chút.
Duy chỉ có hôm nay y xoay người rời đi, nhưng không hề nhìn nàng ta thêm một cái nào.
Khi đứng trước một lý tưởng có thể dùng cả đời để phấn đấu, những thứ khác đều không còn quan trọng nữa nam nhân luôn là như vậy.
"Trường hận lòng người không như nước, đẳng nhàn bình địa khởi phong ba. Dạ Lan Nhi khẽ cười, lắc đầu một cái, cũng không biết là đang cảm thán cái gì: "Cũng tốt, cứ thế tuyệt giao rồi.
Tiếng cười của nàng ta bị gió vòng quanh, hóa thành nhiều sợi dây tâm sự dây dưa phức tạp.
Cũng không biết là, nàng ta đang để ý, hay là không quan tâm đây.
"Ta nghĩ y chỉ muốn dùng loại phương thức này, để làm kiên định lại con đường của y. Khương Vọng thu hồi tầm mắt của chính mình, ngồi xuống lại.
Cái thế gian này có rất nhiều vấn đề.
Có lẽ cũng không chỉ có một loại biện pháp giải quyết.
Mà cũng có rất nhiều người, tin tưởng rằng, bản thân sẽ tìm được con đường duy nhất kia.
Có vài người sử dụng sự phấn đấu cả một đời, cũng chẳng qua vì thực hành một loại có thể.
Cho dù thế nào đi nữa, một người có lý tưởng cao quý, lại có ý chí kiên định thực hiện và tiến về phía trước, là người đáng giá có được sự tôn trọng.
Đây chính là nguyên nhân Khương Vọng đứng dậy, dùng ánh mắt để đưa tiễn.