Chương 2459 Cuộc Sống Xa Hoa (4)
Tả Quang Thù nắm bình ngọc trong tay, từ từ ngồi xuống, ngược lại giống như đang giải thích cho chính bản thân mình: "Lần này y có thể tiến vào Sơn Hải Cảnh, là do y đã thắng được danh ngạch ở trong quân đội. Cự tuyệt sự an bài của nhiều người đến thế, mà kết quả là bản thân cũng không thu hoạch được gì, lại còn bị suy yếu thần hồn... nhất định cũng đang phải chịu một chút áp lực.
Khuất Thuấn Hoa liếc Tả Quang Thù một cái: "Y đạp nát tâm ý của chàng như thế, mà chàng còn thay y nói chuyện nữa" Nhưng chính bản thân mình cũng nói tiếp: "Lần này ra khỏi Sơn Hải Cảnh, Hạng Bắc đã trực tiếp nhắm thẳng vào sinh tử quan ở Hạng thị tổ trạch, nghe nói quyết tâm rất lớn, nghe nói không phá được sẽ không ra. Có lẽ Sở Dục Chi cũng cần phải kiên định tín niệm của chính y đi Nàng ta vừa nói, vừa cười một chút: "Cho nên hôm nay mới cố ý tới đây cắt áo đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, dù sao thì nếu như chậm thêm chút nữa, thì chàng cũng đã tặng Nguyên Phách Đan ra rồi. Cho dù có là Tả Quang Thù hay là Khuất Thuấn Hoa, đều có lập trượng tự nhiên của chính mình.
Bọn họ sinh ra ở đỉnh đầu của chuỗi thức ăn, sinh ra đã là công khanh, chết đi cũng là công khanh.
Đây là một sự thật không thể nào thay đổi được.
Mấy chục thế hệ trong gia tộc của bọn họ, đời nào cũng vì sự nghiệp của gia tộc mà phấn đấu, quên cả sự sống và cái chết. Không phải chính là vì sự phô trương xa hoa của ngày hôm nay, không phải chính là vì muốn để lại cho hậu nhân của bọn họ sau này, có thể có được cái "cơ hội vô tận" mà Sở Dục Chi nói sao?
Bọn họ không thể nào buông bỏ những thứ này. Nhưng đồng thời bọn họ cũng hiểu được sự lựa chọn của Sở Dục Chi.
Với thiên phú tài tình mà Sở Dục Chi biểu hiện ra, một khi y gia nhập một thế gia nào, thì đều có thể nhanh chóng nhận được sự nâng đỡ. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là, Sở Dục Chi sẽ thành một trong những thế gia ở Sở địa này.
Một cô nhi đi ra từ quân ngũ như Sở Dục Chi, không dựa vào bất kỳ thế gia nào, lấy quốc làm họ, cố thủ đạo của chính mình, sớm đã chọn con đường khó khăn nhất.
Chính là bởi vì con đường đi của Sở Dục Chi hoàn toàn không dễ dàng gì, vì thế y càng có thể hiểu được, thứ mà những người đang lặn lội từ đầu giống như y đang cần, là thứ gì.
Con đường dưới chân bọn họ không giống nhau, ở sau lưng cũng có căn cơ không giống nhau, tuy ở cùng trong một quốc gia, nhưng thân lại ở trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Có lẽ từ vừa mới bắt đầu liền đã định trước, tình hữu nghị của bọn họ không thể kéo dài được lâu.
Đây không phải là vấn đề của ai cả.
Có những lúc không ai là người sai cả.
Nhưng giống như Sở Dục Chi nói như vậy "Đến đây thôi"
—— Tất cả ly biệt ở trên đời, tóm lại đều như vậy cả.
Nguyên Phách Đan của Tả thị, đương nhiên là được chuẩn bị cho chuyến hành trình Sơn Hải Cảnh của Tả Quang Thù và Khương Vọng. Mặc dù bọn họ thành công vượt cảnh, cũng không cần đan dược này để bổ thần hồn, nhưng giá trị của Nguyên Phách đan, vẫn không thể đo lường.
Sau khi Sở Dục Chi thất bại ở Sơn Hải Cảnh, trong quân gặp phải khốn cảnh, sau khi Tả Quang Thù ra ngoài, cũng có nghe thấy.
Y và Khuất Thuấn Hoa hôm nay đãi tiệc, vừa là muốn tặng Nguyên Phách đan, giúp Sở Dục Chi bồi bổ thần hồn, vừa là muốn nhúng tay giúp y xử lý khốn cục trước mắt.
Nhưng xuất thân của bọn họ vẫn còn đó, những gia tộc mà bọn họ đại diện, đã đứng vững ở Sở quốc ba ngàn năm.
Chỉ cần Sở Dục Chi đón nhận loại trợ giúp này, thì cả đời y cũng không thể nào thoát khỏi lạc ấn thế gia. Điểm này không chỉ bởi vì ý chí cá nhân của y mà có thể thay đổi.
Người nào sẽ tin tưởng, một người trẻ tuổi đã từng được Tả thị hoặc Khuất thị bảo vệ, lại muốn cả đời phấn đấu vì lợi ích của con cháu bình dân chứ?
Y vốn có thể luận giao ngang hàng với Tả Quang Thù và Khuất Thuấn Hoa, y vốn có thể... nếu như lần này không thua thì...
Y thắng Sơn Hải Cảnh, thì y vẫn là một trong những người trẻ tuổi ưu tú nhất Sở quốc, vẫn như cũ có thể giống như đám Tả Quang Thù và Khuất Thuấn Hoa, nhìn thấy ánh sáng nơi xa.
Nhưng mà y thua.
Y và Tiêu Thứ của Đan quốc chẳng khác gì nhau. Bọn họ đều chỉ có một cơ hội để mất.
Thế giới từ trước đến nay đều không công bằng.
Không phải là vẽ ra một điểm cuối giống nhau là có được công bằng.
Có người cưỡi ngựa, có người lái xe, có người bay lượn... Có người chỉ có thể kéo theo cái chân què, chân không lên đường.
Có người sinh ra đã ở vạch đích.
Cho nên ý đến dự tiệc, y đến đoạn tuyệt, vừa là một loại thành khẩn thẳng thắn, vừa là một loại kiên quyết.
Thứ y muốn không phải là tiền tài phú quý, mà thứ y muốn là cơ hội. Nhưng nếu muốn hỏi y muốn làm gì, thật ra hiện tại y cũng không có đáp án.
Ai có thể đứng trước một quốc gia bá chủ mấy ngàn năm khốn cảnh, nói mình nhất định có thể đưa ra một đáp án chính xác chứ?
Bánh xe lịch sử, có đôi khi có thể nghiền nát toàn bộ những nhân vật kinh tài tuyệt diễm.
Y chỉ biết rằng, y nhất định phải dựa vào chính mình, tạo ra một con đường cho những con cháu bình dân.
Ở thời điểm gian nan nhất, ngược lại lại là lúc y phải kiên quyết nhất. Bởi vì y lần nữa ý thức được rằng, vì sao tình cảnh của y và người khác lại khác nhau như vậy.
Cho nên y muốn xé toạc cảnh tượng bần gia tử và thế gia tử chung sống hòa bình, thậm chí không tiếc tự tay chém nát tình hữu nghị mà y có được ở Sở quốc, đẩy đi hai người có thể là những người duy nhất quan tâm đến y.
Y có lẽ sẽ ngã vào vũng lầy, có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể nào xoay mình. Nhưng y vẫn quyết định làm như vậy.
Y đương nhiên rất đáng được tôn trọng.
Nhưng mà hiểu thì hiểu, còn lập trường vẫn phải vững vàng.
Hôm nay từ biệt, từ nay về sau là địch không phải bạn.
Mặc dù mọi người đều là những người ý chí kiên định, nguyên nhân cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng Sở Dục Chi đến lần này, mọi người dù sao cũng không còn tâm tình yến ẩm, cho nên miễn cưỡng uống với nhau vài chén, rồi tuyên bố tàn cuộc.
Bữa tiệc ngày hôm nay vốn là để giải quyết vấn đề cho Sở Dục Chi.
Bây giờ đã trực tiếp tuyệt giao rồi, ngược lại cũng coi như là một cách giải quyết.
Nhưng Dạ Lan Nhi đảo đôi mắt xinh đẹp, nhu hòa nói: "Ta có chút vấn đề, muốn một mình xin Khương công tử chỉ bảo"
Mắt nàng ta long lanh, đảo qua Khuất Thuấn Hoa và Tả Quang Thù."Mượn Kiến Ngã Lâu của ngươi, mượn Khương đại ca của ngươi, mượn nơi này để gặp quân... Các ngươi sẽ không để tâm chứ?"1313 chữ