Chương 2470 Mười bảy năm (2)
Cách Phỉ ngửa đầu nhìn trời, yên lặng suy nghĩ một lúc.
Sau đó cất bước, tiếp tục đi lên đỉnh núi.
Lúc bắt đầu bước chân có hơi trôi nổi, giống như đang do dự, đang suy tư, nhưng càng bước lại càng kiên định.
Sàn sạt, sàn sạt, sàn sạt.
Giày đạp lên thềm đá lên núi, rốt cuộc cũng lên đến đỉnh núi.
Tòa kiến trúc trên đỉnh núi này, gọi là thư viện thì cũng có hơi miễn cưỡng, bởi vì bên trong cũng không có mấy thư sinh. Thậm chí sách cũng không nhiều.
Từ hình dáng đến cấu tạo nhìn vào lại càng giống với đạo quán hơn một chút.
Tiếc là nơi này cũng không thờ phụng gì.
Không quỷ thần, không nhân khí, không vướng bận.
Cửa lớn đóng chặt, đầu thú bằng sắt gác ngang chặn lại, đã bị hoen gỉ rồi, lớp sơn đỏ trên cửa cũng đã sớm bị bong tróc. Nguyên nhân năm đó Cao Chính đột nhiên về hưu, cho đến hiện tại vẫn là một điều bí ẩn. Từ khi ẩn cư tại ngọn núi không tên này, không hề cho ra đáp án.
Có lẽ kiếp này cũng sẽ không có.
Cách Phỉ đi đến bên cửa, đẩy nhẹ cánh cửa khép hờ, cánh cửa cạch một tiếng mở ra, hắn ta bước vào trong viện.
Cây cao thắt nút im lìm.
Trong viện đầy lá rụng.
Nơi đây không cho phép những người khác bái phỏng, cũng chưa từng có người hầu quét dọn.
Cao Chính không vợ không con, sau khi về hưu cũng không có bạn bè hàng xóm gì.
Trong suốt mười bảy năm này, chỉ có Cách Phỉ đến đây.
Cho nên lá rụng đầy viện, thường này đều chỉ có khi Cách Phỉ đến rồi thuận tiện quét dọn.
Một cành trúc kết thành cây chổi lớn, đang dựa vào trên tường, khô héo.
Nhưng Cách Phỉ chỉ đi qua.
Hắn ta dẫm lên lá rụng đi vào trong, trong âm thanh sàn sạt, đi vào tiền viện trống trải không bóng người.
Lá cây bay lượn trong gió.
Hắn ta mơ hồ cảm nhận được một chút bất an.
Từ đâu đến nhỉ?
"Phù."
Hắn ta thở ra một hơi thật dài, tiếp tục đi về phía trước.
Khí tức trên người vô cùng vững vàng.
Nhưng mắt hắn ta lúc thì màu đen, lúc lại màu trắng.
Biến ảo như vậy một lúc, cuối cùng khôi phục lại dáng vẻ bình thường... chỉ hơi xếch lên một chút, lại không có thần khí lắm, một đôi mắt tương đối xứng với gương mặt này.
Hắn ta bước qua cửa, bước lên một con đường đá nhỏ, bước đi quanh co khúc khuỷu một lúc liền đi đến hậu viện.
Hậu viện cũng vắng lặng như thế, trong góc tường đã giăng đầy mạng nhện.
Hắn ta đi vài bước, nhìn một chút, cũng đã tìm thấy cửa nhỏ hậu viện, đi đến, nhẹ nhàng kéo cánh cửa gỗ này ra.
Liền nhìn thấy hậu sơn.
Một cánh cửa gỗ, mở ra vách núi.
Như một bức tranh, trong thời gian lẫn lộn, lọt vào trong ánh mắt...
Một bàn cờ được làm từ đá trắng nhẵn bóng, một lão nhân ngồi trước bàn cờ, lông mày nhíu chặt trầm tư.
Ông ấy nhíu mày chặt như vậy, khoảng giữa hai đầu lông mày giống như có người dùng một sợi chỉ vô hình khâu lại với nhau, giống như cất giấu ưu sầu vô tận.
Ông ấy cô đơn nghiêm khắc, lạnh lùng giống như một bức tượng đá.
Phía sau bàn cờ, chính là núi cao và mây mờ.
Ông ấy đến giữ sườn núi đánh cờ, nhưng mười chín hàng ngang dọc trên bàn cờ lại không có quân cờ nào.
Tình này cảnh này người này.
Lộ vẻ cực kỳ cô độc, cô độc vĩnh hằng.
Ông ấy đang đánh cờ với ai? Lại dùng gì làm quân cờ?
Cách Phỉ bước tới trước.
"Ngồi" Cao Chính bỗng nhiên nói.
Mặc dù nếp nhăn trên trán của ông ấy vẫn lộ rõ, nhưng từ khuôn mặt giống như tượng tạc của ông, vẫn có thể nhận thấy một ít phong tư lúc còn trẻ.
Năm xưa tất nhiên cũng là một mỹ nam tử.
Đương nhiên cũng giống như toàn bộ những chuyện, những người tốt đẹp trong thiên hạ, đều bị thời gian làm hao mòn.
Ông ấy mặc dù nói ra một câu, câu đó chỉ gồm một chữ.
Nhưng câu nói này giống như hoàn toàn không có liên quan gì tới ông ấy.
Mắt ông ấy vẫn nhìn bàn cờ, trên mặt vẫn đầy vẻ ưu tư. Cũng không biết vì sao lại sầu lo.
Cách Phỉ suy nghĩ một chút, liền ngồi xuống đối diện ông ấy.
Cao Chính đã ngồi rất lâu trước bàn cờ trống không.
Ngay lúc Cách Phỉ bắt đầu cảm thấy không nhịn được nữa, vị danh tướng Việt quốc này lên tiếng."Trong suốt mười bảy năm qua, Cách Phỉ chỉ có thể đứng bên cạnh xem, không thể ngồi trên ghế đánh cờ.
"Ta hy vọng nó đã xem hiểu, lại không hy vọng nó có thể xem hiểu. Không biết ngươi có thể hiểu loại mâu thuẫn này hay không?"
Cao Chính ngẩng đầu lên, nhìn Cách Phỉ bên kia bàn cờ, ánh mắt vô cùng bình tĩnh: "Hỗn Độn? Chúc Cửu Âm?"
Cách Phỉ đổi sắc mặt!
Mắt hắn ta trong nháy mắt xảy ra thay đổi, con mắt trái đen nhánh như mực, không có tròng trắng, còn mắt phải lại trắng dã như tuyết, không có tròng đen. Một luồng hơi thở kinh khủng đến cực điểm, thức tỉnh bên trong cơ thể hắn ta! Mạnh mẽ! Phô trương Máu cuồn cuộn, cơ bắp căng đầy sức mạnh.
Trong lúc nhất thời đất trời giống như lao ngục, sát khí bốc lên như khói báo động.
Nhưng Cao Chính chỉ vô cùng bình tĩnh nhìn hắn ta.
Trời chưa tối, cũng không sáng hơn.
Mọi thứ giống như đều chưa hề thay đổi.
Nói cách khác, hắn ta chẳng thay đổi được gì cả.
Giao phong trong im lặng một thời gian dài. Rêu xanh trên vách núi bên cạnh, bị tróc đi một mảng.
Cách Phỉ bỗng nhiên cười hỏi: "Vì sao không gọi ta là Cách Phỉ chứ?"
Hơi thở kinh khủng của hắn ta trong nháy mắt được thu lại, mắt hắn ta cũng khôi phục trạng thái bình thường.
Hắn ta đoan đoan chính chính ngồi đối diện Cao Chính, lộ vẻ vô cùng ôn hòa."Cách Phỉ sẽ không ngồi xuống chiếc ghế đánh cờ này, sẽ không ngồi đối diện ta. Cao Chính nhạt nhẽo nói.
Cách Phỉ lập tức đứng lên, đứng ở khoảng trống bên cạnh bàn cờ, bày ra dáng vẻ suy tư. Sau đó hỏi: "Lão sư, đệ tử thật sự không hiểu, ngài đang đánh cờ với ai vậy?"
Bàn cờ trống không không cho hắn ta đáp án.
Cao Chính cũng không đáp lời hắn ta.
Vị thần tiên hạ phàm này, đã từng vấn mộ cổ đại thư viện, được người đời xưng tụng là đệ nhất quốc tướng có công lao to lớn nhất từ trước đến nay của Việt quốc, bây giờ tựa hồ cũng chỉ là một lão nhân ngồi cô độc nơi hậu sơn.
Ông ấy thậm chí lúc nói chuyện còn lộ vẻ rất chậm chạp, chỉ từ từ nói: "Cách Phỉ không thể chịu được mạng nhện, lá rụng, bụi bặm, từ lúc năm tuổi đã bắt đầu giúp ta dọn dẹp. Ta nhớ lúc đó... Nó vẫn còn chưa cao bằng cây chổi"