← Quay lại trang sách

Chương 2471 Mười bảy năm (3)

Ánh mắt của ông ấy rất xa xăm, giống như xuyên qua thời gian, bắt chước giọng nói trẻ con tự tin nói: "Ta mặc dù không cao bằng cây chổi, nhưng mà muốn quét ngang thiên hạ!"

Lại thu hồi ánh mắt, đáp lời mình: "Một phòng còn không quét, sao có thể quét ngang thiên hạ?"

Mà hiện tại, Cách Phỉ ngồi đối diện ông ấy đây, nghiêm túc nói: "Chút nữa ta sẽ quét dọn"

Cao Chính giống như cảm thán một tiếng, nhưng lại hình như không phải.

Ông ấy vẫn chỉ ngồi ở đó, chậm rãi nói: "Ngươi quá căng thẳng"

"Dịch Thắng Phong cảm thấy nguy hiểm, nhưng mà hắn ta cũng không biết ngươi là ai, nhưng cũng biết ngươi không phải Cách Phỉ..."

Ông ấy ngẩng đầu lên hỏi: "Vì sao Cách Phỉ không thể khiến hắn ta cảm thấy nguy hiểm chứ?"

Đón ánh mắt lão nhân, Cách Phỉ cười: "Ngài nói đúng"

"Ngươi đã sống ở Việt quốc lâu như vậy, thân phận đích truyền Cách thị, có thể cho ngươi rất nhiều lợi ích. Vậy mà ngươi vẫn chưa hiểu hết được ta đã tùy tiện muốn khống chế ta, để ta che giấu thân phận thay ngươi... Ngươi quá ngạo mạn.

Cao Chính thong thả ung dung nhấn mạnh: "Ta còn sống, thì ngươi không có tư cách ngạo mạn.

Cách Phỉ cúi đầu tỏ vẻ thụ giáo: "Ngài dạy rất đúng"

Hai người hoàn toàn giống như một đôi sư đồ bình thường.

Một người nghiêm túc dạy bảo, một người chăm chỉ học tập.

"Ngạo mạn là chướng ngại sinh tồn, căng thẳng là khởi nguồn của thất bại? Cao Chính nói: "Ngươi phải giải quyết hai vấn đề căn bản này đầu tiên. Cách Phỉ nói: "Vẫn xin lão sư chỉ điểm"

"Trước tiên bắt đầu từ việc làm. Cao Chính tùy ý nói: "Bây giờ xuống núi, không được giết người, không được dùng thực lực vượt quá phạm vi có thể chấp nhận được, giải quyết cho xong đống lộn xộn hôm nay của ngươi.

Người ngươi giết, phải chăm lo hậu sự cho bọn họ, ngươi phải giải quyết cho tốt, những chuyện có thể gây ra tranh chấp với Nam Đấu Điện... Ngươi phải dẹp đi "Đã hiểu" Cách Phỉ như có điêu thắc mắc.

"Hôm nay tới đây thôi? Cao Chính nói xong, quay đầu đi, nhìn chăm chú bàn cờ trống không của mình.

Cách Phỉ từ từ ngẩng đầu lên, khóe miệng cười khẽ: "Ngài thật là một vị sư phụ tốt.

"Trước tiên, ta là người Việt quốc. Cao Chính không quan tâm nói.

Cách Phỉ đứng lên, còn thật sự thi lễ một cái, sau đó xoay người rời đi. Chuyến đi này không giống như những gì hắn ta đã lường trước, nhưng lại có thu hoạch khác.

Có thu hoạch lớn!

Lúc đi đến trước cánh cửa gỗ, hắn ta bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, ngài làm sao lại phát hiện được ta?"

"Đó là bài học tiếp theo? Cao Chính nhìn bàn cờ của mình, không hề ngẩng đầu lên.

Cách Phỉ lại nói: "Hình như ta vẫn chưa trả lời ngài, rốt cuộc ta là Hỗn Độn hay là Chúc Cửu Âm"

"Chuyện đó không quan trọng" Cao Chính nói.

Cách Phỉ nhìn một bên mặt đang ngồi đánh cờ của ông ấy.

Giống như nhìn thấy một bức họa được vẽ tỉ mỉ đã loang lổ.

Hắn ta chỉ thấy một lão nhân ưu sầu.

Không biết vì sao ông ấy lại lo lắng.

Ông ấy nhíu chặt chân mày, giống như dòng sông, giống như ngọn núi, giống như cảnh thu xào xạc... Chỉ là không biết bên trong đó có điểm chút nào nỗi nhớ thương đối với đứa trẻ năm tuổi năm xưa hay không.

"Ta mặc dù không cao bằng cây chổi!"

Đó dù sao cũng là mười bảy năm chân chính.

Khương tước gia nổi danh khắp thiên hạ, lúc này đầu đội nón lá, người mặc áo gai, thờ ơ đi trên đường lớn Thành quốc.

Nhìn qua giống như một người lữ khách không có mục đích, một thân phong sương, tự do tự tại.

Ăn uống cũng được, tán gẫu cũng xong, có thể đi mà cũng có thể dừng.

Đương nhiên, hắn không hề rãnh rỗi như vậy.

Lúc này trong tay áo bên phải của hắn, đang nắm một chiếc bình nhỏ, bên trong bình nhỏ là một ít máu tươi được bảo quản vô cùng tốt, Tam Muội Chân Hỏa yếu ớt đang thiêu đốt bên trong.

Trong lọ này là máu của Trịnh Phì Lý Sấu, mà chuyện mà hắn đang làm, là dùng Tam Muội Chân Hỏa luyện ra Bình Hành Chi Huyết, để tạo nên nguyên liệu chính của Tiên Cung Lực Sĩ.

Với trình độ nắm giữ Tam Muội Chân Hỏa hiện tại của hắn, việc này cũng không hề khó, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Trên đường lớn, người đi kẻ lại vội vã.

Khương Vọng có một loại cảm giác giống như "trong núi không năm không tháng, bên ngoài đã trôi qua ngàn năm"

Thành quốc ở hướng đông nam Trang quốc, là một trong rất nhiều tiểu quốc tây cảnh.

Cho dù là so với Trang quốc trước khi quật khởi, thì nó cũng rất nhỏ yếu.

Lúc còn sống ở Trì Vân Sơn, một phần cơ nghiệp mà Khương Vọng thắng được từ trong tay Đấu Miễn là tiểu tông Linh Không Điện tọa lạc ở Thành quốc.

Tông môn này trước kia thật ra cũng có thể coi như là một chi của Vân Đỉnh Tiên Cung, không khác gì so với Thanh Vân Đình. Từng phát triển ở đất Trang, canh giữ Trì Vân Sơn, sau đó bị Trang Thái Tổ đánh cho tàn phế đuổi đi, miễn cưỡng an cư ở Thành quốc, trở thành một tông môn nhỏ bé yếu ớt. Chẳng qua là dựa vào tầng duyên phận mờ ảo còn xót lại với Vân Đỉnh Tiên Cung cho nên mới có thể miễn cưỡng duy trì, không bị người khác xóa sổ.

Đương nhiên hiện tại Vân Đỉnh Tiên Cung đã có tiên chủ, nhân quả đã đoạn. Thanh Vân đình bị hủy diệt trong một đêm, Vân Du Ông cũng đã bị xóa sổ, Bạch Vân đồng tử mới xuất hiện.

Ngược lại, một Linh Không Điện nho nhỏ không có lý do tồn tại nhất... thì vẫn còn tồn tại.

Nói thật, lúc đó, sau khi Khương Vọng lấy đi kiến trúc tiên cung nơi đây đi thì cũng chỉ tiện tay bố trí một chút.

Chướng mắt việc lãng phí tài nguyên, liền tiện tay an bài, từ đầu đã không hề trông cậy gì.

Sau đó cũng cơ hồ quên mất.

Lần này rời khỏi Sở quốc, chuẩn bị đến thành Bất Thục gặp Chúc Duy Ngã, mới chợt nhớ đến, ở Thành quốc hắn vẫn còn một phần "cơ nghiệp".

Điều khiến cho người ta không tưởng tượng được chính là...

Linh Không Điện hiện tại đã là tông môn có thực lực hàng đầu Thành quốc rồi...

Mặc dù triều đình Thành quốc cực kỳ áp chế các tông môn, mặc dù Thành quốc là một nước nghèo quân yếu, mặc dù nói dõi mắt khắp Thành quốc, cũng không có tông môn nào cường đại tồn tại.

Nhưng phải khẳng định rằng đây quả là một thành tích tương đối tốt!

Lúc Khương mỗ lấy đi kiến trúc Tiên cung, thuận tay đề bạt hai "tâm phúc", thay hắn điều hành Linh Không Điện.

Một người là "trực thần", Ngụy Bá Phương không hề đứng đắn.

Một người là "sủng thần", Gia Cát Tuấn không hề anh tuấn.