← Quay lại trang sách

Chương 2473 Một phương lãnh tụ, mãnh hổ chấn trụ (2)

Khương Vọng nhàn nhạt nói: "Ta không phải người Vô Sinh Giáo"

Ngụy Bá Phương thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Bất kể Vô Sinh Giáo từ đâu mời các hạ đến, bỏ ra bao nhiêu nguyên thạch, ta đều nguyện ý trả gấp đôi. Chỉ là bí khố của bổn điện không đủ, có phải bán pháp khí cũng sẽ khiến cho các hạ hài lòng! Không biết có thể thương lượng hay không?"

"Ngươi khiến ta rất thất vọng đó, Ngụy Bá Phương" Khương Vọng nghiêng đầu nhìn Ngụy Bá Phương, cởi áo choàng xuống, đặt lên bàn, cười nói: "Thủ tịch trưởng lão trung thành tận tâm của ta, vậy mà lại không nhận ra giọng nói của ta.

Xuất hiện trước mặt Ngụy Bá Phương, là một khuôn mặt đã lâu không thấy.

Ông ta dùng sự nhanh nhẹn tuyệt đối không tương xứng với tuổi tác của mình đứng lên khỏi băng ghế sau đó bổ nhào xuống đất, quỳ trước mặt Khương Vọng, lão lệ nháy mắt giàn dụa: "Điện chủ đại nhân! Thuộc hạ ngày nhớ đêm mong, ngày ngày chờ đợi ngài trở về!"

Ông ta lau nước mắt, vô cùng động tình nói: "Ngài không biết là, trong thời gian ngài không ở đây, các huynh đệ trong điện... Sống rất khổ hic!"

Tiếng "hic" cuối cùng, ngân vang kéo dài, rất là cảm động.

Nếu phải nói thật.

Ông ta và Gia Cát Tuấn vốn chỉ nghĩ giả bộ chèo chống một trận, sau đó vơ vét một khoản nhỏ rồi rời đi. Không ngờ chỉ tùy tiện phát triển tông môn một chút, vậy mà đã phát triển lên như hiện tại...

Dứt khoát chuyển từ ngắn hạn thành dài hạn, ăn cướp biến thành tiến cống. Dù sao kiếm một ngày cũng chẳng bằng ngày nào cũng kiếm.

Về phần vị Độc Cô đại nhân bỏ đi kia...

Lâu như vậy rồi mà ngay cả một phong thư cũng chẳng có, quỷ còn nhớ đến hắn!

Không ngờ cái vị Độc Cô con cháu danh môn kia, lại vẫn còn nhớ đến tiểu tông môn nhỏ yếu ở nơi vắng vẻ này của bọn họ. Loại chuyện này, hoang đường giống như một thiên chi kiêu tử có tương lai đã định sẽ phát triển như diêu gặp gió nhưng lại nhớ mãi không quên đến chút trứng gà thu được ở nơi sơn thôn nhỏ bé vậy. Chuyện này có khác gì công việc quản gia?

Nhưng mà không ngờ thì không ngờ, quên thì quên.

Lúc này nước mắt ông ta nói chảy là chảy, không chút chần chờ.

"Thuộc hạ trước giờ đều nhớ kỹ chỉ thị của ngài, mất ăn mất ngủ, quên cả sống chết, cuối cùng phát triển Linh Không Điện trở thành đệ nhất đại tông của Thành quốc! Quá trình mặc dù vô cùng khó khăn, nhưng mỗi lần không thể chống đỡ được, chỉ cần nghĩ đến giọng nói và dáng vẻ khuôn mặt tươi cười của điện chủ đại nhân, thuộc hạ như có được sự ủng hộ, lần nữa sinh ra sức mạnh! Bây giờ có được thành tích như vậy, rốt cuộc cũng không phụ sự kỳ vọng của ngài.

"Điện chủ, điện chủ đại nhân của ta. Ông ta khóc vừa bị thương vừa thành khẩn: "Ngài trở lại rồi, lão hủ liền có thể nhắm mắt rồi!"

Khương Vọng:...

Cái gọi là mất ăn mất ngủ, quên cả sống chết của Ngụy Bá Phương, hắn chắc chắn chỉ có thể nhìn ra một thứ là "mất ngủ" mà thôi.

Nhưng lúc này cũng chỉ nói là: "Ngụy trưởng lão vất vả, bổn tọa hiểu rõ. Vậy thì, ngươi trước tiên gọi người kêu Gia Cát Tuấn đến, có lời gì thì chúng ta cùng nói, cũng tránh việc mất nhiều thời gian"

Lần này hắn đến Thành quốc chỉ là đi ngang qua, cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.

Ngụy Bá Phương lập tức lau sạch nước mắt: "Được, ta tự mình đi mời Gia Cát trưởng lão!"

Khương Vọng liếc ông ta một cái: "Để ta và tôn phu nhân ở cùng một phòng, sợ rằng không thích hợp!"

"Điện chủ đại nhân có thể suy nghĩ cho thuộc hạ như vậy, cho dù thuộc hạ có chết ngay lập tức thì cũng chẳng còn gì tiếc nuối!" Ngụy Bá Phương lại lau đi nước mắt doanh tròng, sau đó nói: "Ta đây sai người đi mời Gia Cát trưởng lão"

Ý nghĩ ban đầu muốn tiện tay diệt khẩu đã bị ông ta bóp chết.

Ông ta bước nhanh đến cửa, kéo của phòng mở ra, phát hiện hộ vệ trong viện vẫn tận chức tận trách đứng canh, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ là vẫn hồn nhiên không phát giác ra động tĩnh bên trong phòng, thấy ông ta mở cửa ra, mới đi đến hành lễ. Ngụy Bá Phương lại thầm nghiêm nghị, không nói cái khác, chỉ nhẹ giọng phân phó: "Đi mời Gia Cát trưởng lão đến phòng ta, cứ nói ta có chuyện quan trọng hơn muốn cùng thương lượng"

Hộ vệ liền vội vã rời đi.

Ngụy Bá Phương đóng cửa phòng, xoay người lại đi đến, tha thiết nhìn Khương Vọng: "Điện chủ đại nhân lúc này trở về rất đúng lúc, vừa hay uống chén rượu mừng với thuộc hạ. Ta cùng với... Tiểu Hồng, tình đầu ý hợp, đang chuẩn bị thành hôn. Ngài cần phải làm chứng giúp ta nha!"

Mặc dù Khương Vọng đã từng trải nhiều, nhưng vẫn nhất thời không biết nói gì.

Hắn vốn chỉ là tiện tay giữ một mạng cho nữ nhân này. Không ngờ họ Ngụy lại thuận theo cây cột mà trèo lên, nhắc đến chuyện "Thành thân"!

Cũng quá mức tài giỏi rồi!

Nữ nhân đắp chăn nằm trên giường, nhỏ giọng nói: "Ta là Tiểu Tử.."

"Đúng vậy, có đôi khi ta cũng gọi nàng là Tiểu Tử" Ngụy Bá Phương mặt không đổi sắc tim không đập nhanh:

"Thú vui khuê phòng, để cho điện chủ đại nhân chê cười rồi.

Khó cho ông ta còn có thể bình tĩnh nói ra những lời như vậy.

Khương Vọng suy nghĩ một chút, lấy ra một khối nguyên thạch, thả xuống trước mặt Ngụy Bá Phương: "Tới vội quá, đây coi như hạ lễ, quà tân hôn cho Ngụy trưởng lão. Vẫn mong đừng lấy làm phiền lòng"

Là một lão hủ tu sĩ đối mặt với sinh tử, thu mua thích khách cũng chỉ có thể dùng đạo nguyên thạch làm đơn vị, lúc Ngụy Bá Phương nâng khối nguyên thạch này lên, đúng là lão lệ chảy tràn.

Nhớ lúc đó vị điện chủ này, vừa gặp liền đi lục soát bí khố, đem những thứ quý trọng nhất trong đó đều sờ một lần. Lần này vừa quay lại lại xuất tiền!

Hơn nữa còn là nguyên thạch...

"Tâm ý của điện chủ đại nhân, thuộc hạ làm sao dám cự tuyệt?" Ngụy Bá Phương nghẹn ngào: "Chỉ là tình nghĩa thắm thiết thâm tình của ngài, thuộc hạ cũng không biết đời này còn có thể trả hết hay không." Cũng không biết ông ta một mớ tuổi như vậy rồi, làm thế nào mà có thể khóc rống không ngừng như vậy.

Đương nhiên, cho dù hôm nay ông ta có khóc chết ở đây, Độc Cô đại nhân cũng tuyệt đối không có khả năng móc ra khối nguyên thạch thứ hai.

Ngay lúc thủ tịch trưởng lão Linh Không Điện một phen nước mắt một phen nước mũi, nói đến ông ta năm ngoái làm thế nào ngăn cơn sóng dữ, huyết chiến với tông môn đối địch...

Gia Cát Tuấn mới rốt cuộc khoan thai tới chậm.

Lúc nói chuyện với hộ về ngoài cửa, còn có mấy phần muốn tìm hiểu nguyên do: "Ngụy trưởng lão canh ba nửa đêm còn tìm ta đến, rốt cuộc là có chuyện gì?"