← Quay lại trang sách

Chương 2475 Như Vực Như Biển (1)

Bách Nạp đạo nhân là một vị tu sĩ độc hành nổi danh ở Thành quốc, gõ khai được Tứ Phủ, hái được có một thần thông mà thôi.

Thần thông tu sĩ cũng không phải là cải trắng.

Người này hoành hành ngang dọc Thành quốc, tu hành đã mười ấy năm, uy danh hiển hách, là một người được xem như một nhân vật.

Được Ngụy Bá Phương cùng Gia Cát Tuấn dùng một số tiền lớn mời đến để hỗ trợ đối phó với Vô Sinh giáo.

Bân đầu thì cũng khá tốt, dùng cung phụng để làm việc thì cũng không sao, Nhưng sau một thời gian lâu dài, dù sao thì Gia Cát Tuấn cũng mới tới Nhị Phủ, Ngụy Bá Phương thì già gần chết rồi, tứ đại cung phụng cũng chỉ là Nội Phủ bình thường, không hái được thần thông. Vị Bách Nạp đạo sĩ kia khó tránh khỏi bắt đầu động chút tâm tư, muốn làm tu hú chiếm tổ.

Ngụy Bá Phương cùng Gia Cát Tuấn một mặt phải cậy vào Bách Nạp đạo nhân để đối phó với Vô Sinh giáo, mặt khác lại dần dần khó có thể xé rách mặt với Bách Nạp đạo nhân trong nội bộ tông môn.

Dù sao thì trong thế gian tu hành, đều lấy thực lực vi tôn!

Một ngày nọ, Ngụy Bá Phương đột nhiên triệu tập những vị cao tầng từ đường chủ trở lên ở Linh Không Điện, nói là có chuyện trọng đại cần tuyên bố.

Cửu đại đường chủ, tứ đại cung phụng đều đến tụ tập đầy đủ.

Chỉ có hai vị trưởng lão là Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn đều đã ngồi hết vào vị trí của mình rồi, Bách Nạp đạo nhân mới lững thững tới chậm.

Hắn ta nghênh ngang đi từ cửa điện vào, ngữ khí không tập trung: "Lão Ngụy, hôm nay là muốn tuyên bố cái gì thế, có chuyện gì mà không nói trước với ta? Ha ha ha ha, chẳng lẽ muốn bầu ta làm điện chủ, cho ta một ngạc nhiên mừng rỡ thế sao?"

Ngụy Bá Phương ngồi phía bên trái hắn ta, ở vị trí của Thủ Tịch trưởng lão, nói năng thận trọng: "Trò đùa của ngươi không vui tí nào?

Vị trí của Thứ Tịch trưởng lão, ở phía đối diện của ông ta.

Mà vị trí của vị hộ pháp duy nhất của Linh Không Điện lúc bây giờ, lại ở phía bên trái của ông ta. Có thể nói, toàn bộ Linh Không Điện, đều đứng đằng sau trưởng lão, nhưng đáng tiếc lòng người bất mãn, tham vọng khó lòng có thể thỏa mãn được.

Trong tòa đại điện nghị sự này, vị trí điện chủ cao nhất kia, đã để trống rất lâu rồi. Tất cả mọi người đều biết, vị trí này thuộc về một người có bối cảnh cường đại họ kép là Độc Cô, nhưng đáng tiếc người này đã rất lâu không xuất hiện rồi.

Da hổ kéo lâu rồi, khiến cho người ta không nhìn ra con hổ nữa.

Vì thế các loại tâm tư đều đã sinh ra.

Bách Nạp đạo nhân bỉu môi, không khách khí chút nào chỉ vào chiếc ghế ngồi đại biểu cho vị trí điện chủ của Linh Không Điện kia nói: " Vậy ngươi nói ta nghe xem, vị trí này còn muốn để trống đến khi nào? Phải đợi ai đến đây?! Đợi một người họ Độc Cô nào đó hay sao? Thế thời điểm các ngươi đến cửa cầu ta thì người này đang ở nơi nào? Thời điển ta vì tông môn mà vào sinh ra tử, huyết chiến với cao thủ của Vô Sinh giáo, thì người này lại ở nơi nào?"

"Nói không chừng người này đã sớm chết rồi!" Hắn ta vẫy tay làm ra một động tác cắt xuống, khí thế lập tức trở nên ác liệt: "Nói không chừng, tất cả mọi thứ cho đến bây giờ cũng chỉ là lời nói dối mà các ngươi ngụy tạo ra mà thôi!"

Ngụy Bá Phương cùng Gia Cát Tuấn đột nhiên triệu tập tất cả cao tầng tới nghị sự, đã âm thầm đi nhờ vả mấy vị cao tầng của bọn hắn rồi, trước đó cũng không để lộ ra chút tiếng gió nào.

Bản năng hắn ta cảm thấy có cái gì đó không đúng. Vì thế bây giờ hắn ta tuyên bố rõ dã tâm trong lòng mình ra, vừa là một loại dò xét, cũng là đang muốn tỏ rõ thế lực, để những người khác xem nên gia nhập bên nào. Điều hắn ta muốn chính ngồi ở vị trí điện chủ của Linh Không Điện, hắn ta cũng lười gặm nhấm từng chút một rồi. Hắn ta mặc kệ Ngụy Bá Phương bọn họ có mưu đồ gì, hắn ta muốn cường ngạnh dùng thực lực để nói chuyện!

Ngoài dự đoán của mọi người là.

Đối diện với lời chất vẫn cường thế như thế của Bách Nạp đạo nhân.

Ngụy Bá Phương cùng Gia Cát Tuấn vẫn không nói lời nào.

Mà đát, đát, đát Thanh âm của giày ống đạp trên mặt đất, vang lên rõ ràng ở trong đại điện.

Từ hậu viện, một bóng người đầu đội đấu bồng (1), trên người khoác áo gai đi ra.

(1) Nón lá rộng vành Cũng không hề có khí thế áp đảo người khác, trong khi hành tẩu, cũng chỉ để lộ ra một sự thong dong, tự tại.

Bách Nạp đạo nhân cau mày liếc mắt một một cái, liền hướng về phía Ngụy Bá Phương nói: "Đây là cô hồn dã quỷ từ đâu tới, chẳng lẽ ở trong trọng địa tông môn của chúng ta, trong trường hợp nghị sự của cao tầng này, người nào cũng có thể tiến vào hay sao?"

"Nhìn ta"

Hắn ta chỉ nghe thấy một thanh âm nói như vậy.

Thanh âm này vô cùng bình tĩnh, trong tiếng nói, mang theo một loại lực lượng không cho phép nghi ngờ.

Theo bản năng, hắn ta di chuyển tầm mắt, hắn ta muốn nhìn xem, rốt cuộc người này là ai, người này cuối cùng thì muốn làm cái gì.

Nhưng hắn ta chỉ nhìn thấy một đạo kiếm quang lạnh lẽo Leng keng leng keng!

Tựa hồ là có một thanh âm của trường kiếm được rút ra khỏi vỏ như thế.

Có lẽ hắn ta đã nghe thấy rồi, nhưng có thể cũng đã bỏ qua rồi.

Thế gian của hắn ta vào giờ khắc này bừng sáng lên một lần, rồi lại ảm đạm đi một lần. Cốc Sau đó không sáng lên nữa.

Tại chỗ này, bên trong tầm mắt của mọi người, chỉ thấy một đường máu tươi bỗng nhiên xuất hiện ở vị trí cần cổ của Bách Nạp đạo nhân, giọt máu giống như suối phun tung tóe, tràn ra một hình quạt ngắn ngủi ở trên không trung.

Giọt máu rơi xuống.

Người cũng ầm ầm ngã xuống.

Mà bóng người đầu đội đấu bồng, vai khoác áo gai kia, chỉ tự nhiên đi về phía trước, từ từ đi về phía vị trí điện chủ của Linh Không Điện.

Cánh tay của hắn cách chuôi kiếm có mấy tấc, trường kiếm ở bên hông dường như chưa bao giờ được rút ra.

Mà một đạo hàn quang kia, tựa hồ như chỉ tồn tại ở trong ảo giác.