← Quay lại trang sách

Chương 2481 Sinh Ra Với Kiếm Khí Để Giết Người (1)

Ngươi biết trên cái thế giới này tàn khốc nhất là cái gì không?" Lục Sương Hà hỏi.

Nhậm Thu Ly nói: "... Là kiếm của ngươi.

"Kiếm của ta vẫn còn chưa đủ" Lục Sương Hà nhẹ nhàng giơ lên một ngón tay, chỉ bầu trời: "Là nó. Cho dù ngươi làm gì hay đưa ra lựa chọn gì, cho dù ngươi cố gắng thế nào, nó đều là như vậy, chỉ tuân theo trật tự của chính nó. Sẽ không bởi vì bất kỳ người nào, hay bất kỳ chuyện gì mà thay đổi.

Lão ta tựa như hoàn toàn không hiểu được ý bên ngoài của Nhậm Thu Ly, lão ta chỉ trần thuật câu trả lời của chính mình, tiếp tục nói: "Năm đó, vào thời điểm tuyển người, ta cũng chỉ nhìn một chút. Ta đã tiếp nhận tất cả kết quả sẽ nhận được, nên ta hy vọng hắn ta cũng có thể tiếp nhận được.

"Bây giờ không giống nhau, bây giờ Dịch Thắng Phong đã là đệ tử của ngươi rồi, ngươi cũng nuôi hắn ta nhiều năm như vậy." Nhậm Thu Ly nói tới chỗ này thì dừng lại, kinh ngạc hỏi: "Ngươi muốn mài giũa thanh kiếm của hắn ta? Đối mặt với Đại Sở phủ Hoài quốc công ở Nam vực... Rất dễ dàng bị cắt đứt đấy!" Lục Sương Hà chỉ nói: "Trời sinh ra thanh kiếm để giết người, không có đạo lý không cho phép người chém gãy.

Nhậm Thu Ly nói: "Tả thị là thế gia ngàn năm, tầm ảnh hưởng đã được xây dựng trong một khoảng thời gian dài cường giả như mây. Sở Hoài quốc công chỉ cần ra lệnh một tiếng, không biết sẽ có bao nhiêu người rút kiếm. Nếu như ngươi không ủng hộ hắn ta, hắn ta sẽ không còn đường sống"

Lục Sương Hà đáp: "Ta tin tưởng trước khi hắn ta rút kiếm ra, hắn ta đã hiểu rõ thứ hắn ta phải đối mặt là cái gì"

"Dù sao thì hắn ta vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, chưa chắc đã biết được sức nặng của Đại Sở phủ Hoài quốc công, cũng chưa chắc đã biết được Tề quốc...

"Một người nếu như trước khi xuất kiếm, mà vẫn không biết mình phải đối mặt cái gì. Lục Sương Hà lãnh đạm ngắt lời nói: "Vậy hắn ta còn cần thiết phải sống hay không?"

Nhậm Thu Ly thở dài một cái, lại nói: "Thật ra những người dưới Thần Lâm xuất thủ thì cũng không sao, ta chỉ sợ phủ Hoài quốc công lấy thế đè người, nếu cái này truyền ra sẽ gây trở ngại đến danh tiếng của Nam Đấu Điện của chúng ta.

Hia vị chân nhân như thế này, ngược lại thì người làm sư bá lại càng ràng buộc với đệ tử hơn sư phụ.

Ước chừng đây cũng chính là nguyên nhân mà Dịch Thắng Phong đi cầu xin Nhậm Thu Ly hỗ trợ coi quẻ, mà lại không nguyện ý đi cầu sư phụ nhà mình.

Lục Sương Hà nhìn thủy kính, dị thường bình tĩnh nói: "Nếu có vị tồn tại Thần Lâm nào xuất thủ với hắn ta, tất nhiên ta sẽ vì hắn ta hộ đạo"

Như chính theo lời lão ta nói, một người trước khi xuất kiếm, phải suy nghĩ kỹ thứ mà mình phải đối mặt là cái gì. Lục Sương Hà không nghi ngờ chút nào là đã nghĩ vô cùng rõ ràng rồi.

Nhậm Thu Ly vì vậy biết, đây chính là ranh giới cuối cùng mà Lục Sương Hà vẽ xuống, cũng là sự đáp trả của lão ta cho phủ Hoài quốc công.

Nàng ta khuyên nhủ: "Không thì cứ triệu hồi Thắng Phong đi. Trường Sinh Quân cũng sắp về tới rồi, chúng ta không cần thiết cùng Sở quốc...

"Tả Hiếu là Tả Hiếu, Sở quốc là Sở quốc. Ông ta có thể vì một người Tề quốc, làm được đến bước nào đây?" Lục Sương Hà đạm thanh trả lời.

Lại giương mắt nhìn về phía bầu trời, một con dị thú hình dạng như chim ưng màu đỏ như máu, vừa vặn vỗ cánh lướt qua, cắt bể mây bay.

"Ta cũng rất muốn biết. Lão ta nói.

Bầu trời một mảng trời trong không mây.

Không tiếng động, không hình dạng... và cũng không còn chim ưng.

Ở vùng đất tiếp giáp giữa ba quốc gia Trang Ung Lạc, có một thành trì có tên "Bất Thục".

Nơi này là vùng đất nằm ở ngoài khu vực công nhận của luật pháp, một thành trì hỗn loạn.

Luật pháp của cả ba quốc gia đều không thể kéo dài tới đây, bất kỳ đạo đức của thế tục hay giới luật nào, đều không hề có hiệu quả ở nơi đây.

Nơi này chỉ có một thanh âm, một loại quy tắc.

Nơi này chỉ có một tội danh Nếu như không trả nối phí bảo mệnh thì chỉ có thể chờ người khác giết chết... tội "nghèo"

Có người coi đây là khối u ác của vùng Tây cảnh, nhưng cũng có người lại coi nó là thiên đường trên hiện thế.

Nhưng bất kể mọi người nói thế nào, định nghĩa như thế nào, thì nó vẫn yên lặng đứng sừng sững ở nơi này, hơn thế nữa còn đứng sừng sững trong thời gian trường kỳ.

Lạc quốc thì không cần phải nói, nhưng hôm nay Trang quốc quật khởi, Ung quốc cách tân, hai hùng đối lập, vùng đất giao giữa hai biên giới này ngược lại lại ngày càng ổn định. Đại khái cũng không ai muốn bắt đầu cuộc chiến thêm một lần nữa, vì thế rất cần một địa phương như vậy để hòa hoãn.

Vì vậy Thành Bất Thục càng ngày càng trở nên phồn vinh. Không thể nói vùng đất này là vùng đất nảy sinh ra tội ác, nhưng nó xác thực là nhà tù thu nhận tù nhân.

Chỉ cần nộp đầy đủ tiền bảo mệnh, là có thể bắt đầu cuộc sống ở nơi này, hơn thế nữa còn có thể sinh sống khá tốt. Bất luận thiện ác già trẻ.

Tên Tội Vệ ngồi dựa ở hai bên cửa thành, đã đánh được một giấc ngủ trưa ngon lành.

Mặc dù trong tòa thành thị này đều là ác đồ, nhưng hắn ta cũng không cần lo lắng có ai gây chuyện. Võ lực của thành Bất Thục đã sớm được chứng minh rõ ràng ở trong năm tháng dài dằng dẵng... Bây giờ đã rất lâu rồi không xuất hiện thời khắc cần chứng minh điều đó nữa.

Trong lúc thiêm thiếp nửa tỉnh nửa mê kia, có một người đi một mình tới trước mặt, dừng lại ở trước mặt hắn ta.

Người này mang đấu bồng, người mặc áo gai, mặt mũi núp ở dưới đấu bồng.

Hắn rất lễ phép đứng ở nơi đó, giống như đang đợi hắn ta tỉnh lại.

Loại này lễ phép, hoàn toàn xa lạ với khí chất ở thành Bất Thục.

Tội Vệ liếc người này một cái, cũng không thèm quan tâm thêm nữa, là nam hay nữ, xấu hay là đẹp, có nhìn thấy mặt hay không thì cũng không thành vấn đề. Hắn ta chỉ ngáp một cái rồi hỏi: "Biết quy củ không?"

Một thanh âm của một người trẻ tuổi truyền ra dưới cái đấu bồng: "Nguyện nghe nói rõ"

Người trẻ tuổi không sống tốt lắm ở trong tòa thành này.

Bởi vì người trẻ tuổi thường hay bồng bột nóng nảy, mà bản lĩnh thì lại không cao.

Nhưng mà cái này cũng không phải chuyện mà hắn ta cần quan tâm.

Mặc dù Tội Vệ không chịu đựng được phiền phức, nhưng hắn ta vẫn nói hết quy củ về tiền bảo mệnh ra một lần.

"Nói đi, ngươi định vì mạng nhỏ của chính mình xài bao nhiêu tiền?" Tội Vệ đọc xong quy củ, liền miễn cưỡng cầm lên một cái nhập thành giản (1), nhấc bút lên rồi nói: "Bằng hữu ta nhắc nhở, người tiếc tiền tài thường không sống lâu được ở chỗ này đâu. (1) Thẻ tre nhập thành 1337 chữ