← Quay lại trang sách

Chương 2482 Sinh Ra Với Kiếm Khí Để Giết Người (2)

Cái này? Người kia ngừng lại một chút, rồi hỏi "Thấp nhất cần đóng bao nhiêu?"

Tội Vệ thấy được một loại khí chất không quá tốt đẹp, bèn thu hết bút và nhập thành giản vào: "Ngươi có thể không đóng một phân tiền nào cả"

"Vậy thì không đóng" Người trẻ tuổi đội đấu bồng nói.

Rất tự nhiên, rất trơn tru.

Cơ hồ là cũng trong lúc đó, những người tụ tập ở vùng kế cận cửa thành, kẻ đứng kẻ nằm hoặc dựa vào cửa thành, tất cả đều ném tới một ánh mắt hung ác, người nào cũng giống hệt như sói đói vậy!

Người quanh quẩn ở chỗ này, đều vì rất nhiều loại nguyên nhân, những người này đã sớm không thể sống được ở trong hành nữa rồi. Nhưng ban đầu khi bọn họ mới đến thành Bất Thục, cũng là bởi vì không thể sống nổi ở bên ngoài. Nếu bây giờ mà rời đi, thì chỉ có chết nhanh hơn mà thôi. Mỗi ngày bọn họ đều ngồi xổm ở chỗ này, chờ đợi "thịt tươi" tới.

Mặc dù những người lựa chọn tới thành Bất Thục để sinh hoạt, sẽ không có ai là dễ trêu chọc vào, nhưng chung quy sẽ luôn có vài tên không có đầu óc không rõ tình huống gì xuất hiện, ở trong thế đạo tàn khốc của nơi này, sẽ cho bọn họ được nếm thử một chút "ngon ngọt", tỷ như tên trước mặt này. Cả người đều ngụy trang một cách vụng về, là sự tự phụ của một người đặc biệt trẻ tuổi.

Có lẽ đã làm ra được một vài chuyện cũng được coi là náo động ở một vài địa phương nào đó, đã tự cho mình là một nhân vật cực kỳ lợi hại, tự cảm thấy có thể hoành hành ở bất kỳ nơi đâu.

Hắn cần được dạy dỗ.

Dĩ nhiên, có lẽ không cần dạy dỗ, chỉ cần mai táng.

Những người tụ tập ở nơi này như chó săn, nhưng Tội Vệ ở thành Bất Thục cũng không để ý tới bọn họ. Có một đám chó săn như vậy tụ tạp ở đây, những người mới muốn tiến vào thành sẽ cam tâm tình nguyện đóng thêm nhiều tiền bảo mệnh hơn một chút.

Dù sao thì Tội Vệ thành Bất Thục bọn họ có quy củ, không thể khốn kiếp giống những tên trong thành kia được, trực tiếp động thủ cướp bóc.

Tên Tội Vệ đứng cạnh cửa thành, cũng không thèm quản người mới tới sẽ phải đối mặt với số mệnh như thế nào, thấy tên mới tới này không chịu giao tiền bảo mệnh, cũng lười khuyên bảo. Chỉ tùy ý nói: "Vậy thì vào đi thôi, còn đứng ngây ở đó làm gì?"

"Cái này, ta có một cái vấn đề. Người trẻ tuổi đội đấu bồng, vốn cũng không để ý tới những ánh mắt hung ác kia, chỉ nhìn tên Tội Vệ thu tiền giữ cửa kia, duy trì sự lễ phép hỏi: " Ta tới tìm một người tên là Liên Hoành, xin hỏi nên đi hướng nào?"

Những ánh mắt hung ác bao phủ ở phía gần cửa thành, tất cả đều tản đi trong nháy mắt. Người bắt rận thì tiếp tục bắt rận, người ngủ thì tiếp tục ngủ, phơi nắng lại phơi nắng.

Mới tới đã tìm thống lĩnh Tội Vệ Liên Hoành, cho dù tới vì chuyện gì, thì cũng không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội nổi.

Duy chỉ có thái độ của Tội Vệ canh cửa cạnh là không có bất kỳ sự biến hóa nào.

Giao tiền hoặc là không giao tiền, tìm Liên Hoành hay tìm Trương Tam, thì đây cũng chỉ là người làm ảnh hưởng đến giấc ngủ trưa của hắn ta mà thôi.

Hắn ta có chút mất kiên nhẫn phất phất tay: "Đi vào hỏi người khác.

"Thiệt là, ta chỉ là người trông coi cửa thành thôi, không thể nào chuyện gì cũng tới tìm ta chứ?" Ngược lại người trẻ tuổi mang đấu bồng mang dáng vẻ tính khí rất tốt, hoàn toàn không giống với những người nóng nảy tàn bạo khi mới đến thành Bất Thục. Hắn chỉ gật đầu một cái, còn cất tiếng nói: "Quấy rầy rồi"

Liền một mình đi thẳng vào trong thành.

Hắn là một người mới ngay cả một đạo tiền đều không nộp, tiền bảo mệnh bằng không.

Hắn một mình đi vào tòa thành tàn ác nhất Tây cảnh tam quốc.

Cũng không có người tới quấy rầy hắn, nhưng cũng không có ai phản ứng hắn.

"Xin chào, xin hỏi...

Những người hung thần ác sát này, người nào cũng tự đi đường của người đó, ngay cả một ánh mắt hiếu kỳ cũng không có.

Cư dân nơi này mỗi ngày chỉ bận tâm sống như thế nào, sống thế nào để càng ngày càng có nhiều thú vui, còn lại thì không thèm để ý đến gì khác.

Khương Vọng đứng ở trung tâm của con đường lớn này, rất lễ phép giơ tay lên cả nửa ngày, nhưng không có ai thèm đáp lại hắn.

Rót cuộc hắn cũng bỏ cuộc.

Hắn xoay người, nhìn về phía những người tựa vào tường thành gần cổng thành kia.

Trong đó có một người, lúc trước ánh mắt mang ác ý sâu nhất.

Khương Vọng đi thẳng tới trước mặt người này, chặn lại ánh mặt trời của hắn ta.

Người này ngẩng đầu lên, có một con mắt đã mù, phần xương mi trên con mắt còn lại cũng bị chém chéo bởi một lưỡi đao, cả người tỏa ra sự tàn bạo tận trong xương cốt.

"Đây thật là một cái thành thị lạnh lẽo a. Khương Vọng nói.

Độc nhãn nam tử cảnh giác nhìn hắn, cũng không nói lời nào."Ngươi hẳn là không có tiền bảo mệnh đúng không?" Khương Vọng hỏi.

Người này toét miệng cười: "Lão gia chuẩn bị thưởng bao nhiêu?" "Dẫn đường, nếu không ta liền giết ngươi." Khương Vọng lạnh lùng nói.

Tất nhiên không thể dây dưa với người đi tìm Liên Hoành được, nhưng bị tìm tới cửa uy hiếp thế này, cũng thật sự không thể nhượng bộ được.

Người ngồi dựa vào tường thành này, hiểu rất rõ quy luật sinh tồn trong tòa thành thị này.

Bắp thịt của hắn ta trở nên căng thẳng, độc nhãn phát ra hung quang: "A..."

Thương!

Hắn ta chỉ nghe được tiếng kiếm minh, nhưng là không có bắt được kiếm quang.

Hắn ta không có bắt được kiếm quang, nhưng là đã cảm nhận được sự lạnh như băng của mũi kiếm.

Mũi kiếm lướt qua da đầu của hắn ta, đâm thẳng vào bên trong bức tường thành vừa dày vừa nặng.

Hắn ta cảm nhận được một loại cảm giác lạnh lẽo, loại cảm giác đó xuất phát từ một đường trên da đầu của hắn ta bị kiếm cắt qua.

Toàn thân của hắn ta bỗng trở nên tê rần, rồi sau đó gần như rơi vào trạng thái tê liệt, cả người có một loại cảm giác mềm nhũn. Mồ hôi lạnh đọng ở trên lưng, lúc này mới đổ ra.

Khương Vọng hơi hạ vành của đấu bồng xuống, thanh âm dị thường lạnh lẻo: "A?"

"Ai ai ai, phá hư tường thành, cái này nhưng là phải bồi thường tiền đấy!"

Cái tên Tội Vệ từ đầu đến cuối lười biếng tê liệt ngồi ở cửa thành, thật giống như bán thân bất toại vậy, trong nháy mắt liền xuất hiện ở bên cạnh hai người, vô cùng lẽ thẳng khí hùng đưa tay hướng về phía Khương Vọng đòi tiền.

Khương Vọng:...