← Quay lại trang sách

Chương 2491 Trăng bạc treo cao (2)

Nhưng Chúc Duy Ngã chỉ nhìn Liên Hoành hỏi: "Ngươi chưa nói với y quy củ của thành Bất Thục sao?"

Đây là một người kiêu ngạo và sắc bén như thế nào chứ!

Trương Tuần nhìn Liên Hoành mà như không thấy, hắn ta liền nhất định phải khiến cho Liên Hoành thể hiện cảm giác tồn tại.

Nhưng lại hoàn toàn không cho vị đệ nhất nhân dưới ba mươi tuổi này của Đan quốc một chút mặt mũi nào.

Liên Hoành nghe vậy, cười cười xòe tay ra: "Đương nhiên đã nói rồi, nhưng sợ rằng người ta không có nghe lọt thôi"

Trương Tuần mặt trầm như nước.

Số tiền mà y đưa ra đương nhiên không thấp, nhưng nếu so với số tiền chuộc thì kém quá xa.

Y áp chế sự tức giận, cố hết sức bình tĩnh nói: "Ngươi và ta đều biết, thứ gọi là quy củ, đều là thứ giành cho những kẻ không tuân thủ quy củ. Hoặc là nói, các hạ còn muốn thứ gì khác?"

Chúc Duy Ngã đứng trên nóc nhà, khẽ lắc đầu, hắn ta cảm thấy hơi hơi tiếc nuối, một người có thực lực như thế, vì sao lại là một người tục tằng như vậy chứ?

Hắn ta bỗng nhiên nhìn Khương Vọng đang mặc áo choàng ma y, nói: "Khương sư đệ, ngươi đánh giá lời nói này của y như thế nào?"

Khương Vọng thật ra không ngờ mình lại bị điểm danh.

Nghĩ một chút, liền dứt khoát cởi tấm áo choàng lừa mình dối người này ra, Như Ý Tiên Y trên người cũng đổi lại thanh sam.

Hắn lền dùng thân phận Khương Vọng, lấy danh nghĩa Khương Vọng, đứng trước mặt Tiêu Thứ nói: "Ta cho rằng, quy củ là trật tự. Phá hoại quy củ, là đang phá hoại trật tự. Nếu như không chuẩn bị dùng trật tự mới tốt đến thay thế trật tự hiện tại, thì bản chất của loại hành vi này chính là phá hoại gốc rễ, phá hủy trụ cột. Một lần không tra, hai lần chưa phát giác, thì dần dần quy củ sẽ chẳng còn được ai để ý, trật tự cũng đã mất đi căn cứ để tồn tại, tổ kiến có thể phá hủy đê dài ngàn dặm, tia lửa có thể đốt cháy lầu cao vạn trượng. Xuyên qua lịch sử, chuyện các nước Trần, Ân vẫn chưa xa, chư vị phải suy xét cẩn thận" Chúc Duy Ngã cười: "Trương Tuần, ngươi muốn phá hoại căn cơ của thành Bất Thục ta sao?"

"Nơi loạn pháp, có tương lai lâu dài gì để mà nói!" Trương Tuần đã sắp không thể khống chế được lửa giận: "Cần gì phải nói những thứ này!"

Chúc Duy Ngã không cười nữa: "Khương sư đệ của ta đoán chừng có chút đồng tình với Tiêu Thứ, cho nên mới nói đến quy củ, trật tự gì gì đó. Đương nhiên, cũng có thể chỉ là hắn đọc nhiều sách sử, sau đó nêu lên cảm nhận của mình. Ý của ngươi ta hiểu rất rõ, thẳng thắn mà nói, quan điểm của ngươi và ta cũng rất gần gũi. Thứ gọi là quy củ, không thể nào trói buộc người thật sự có thực lực. Nhưng vấn đề là..."

Hắn ta nâng thương ngang trước người: "Ngươi là người đó sao?"

Quá kiêu ngạo, quá tự đại, quá xem thường Trương Tuần!

Nhưng Trương Tuần lúc này, ngược lại cười to.

Y cười giận dữ, giọng nói nghiêm túc, nhẹ nhàng: "Ta có thể hiểu là... thành Bất Thục các ngươi đã chuẩn bị kĩ càng, muốn trở thành kẻ địch của Đan quốc ta không?"

"Ngươi để Phí Nam Hoa tới, Trương Tuần ngươi còn chưa có tư cách nói những lời này!" Trên cửa sổ lầu bốn thành Bất Thục, lúc này xuất hiện một nữ nhân lạnh lùng cô độc, trên xiêm y thêu những đóa hoa kim tuyến màu đen, phác họa nên độ cong kinh người.

Mà đôi mắt phượng hẹp dài của nàng ta, đang lạnh lùng nhìn đến đây...

"Cút ngay đi!"

Trương Tuần nắm chặt tay một chút!

Nhưng lại chậm rãi buông ra. Đáng sợ hơn so với thanh trường thương kia, là sức mạnh không chút tiếng động xóa sạch mọi âm thanh chiến đấu. Đó cũng chính là nguyên nhân trước đó y chọn dừng tay đàm phán.

Mà hiện tại, nó đã trở thành lý do khiến y nén giận.

Y nuốt lại kiếm đạn của mình, giống như nuốt vào trái đắng tự mình tạo ra.

xoay người dứt khoát, đi ra khỏi thành.

Trong nhiều ánh mắt khác nhau của cư dân thành Bất Thục, y một mình đi ra khỏi thành.

Đi ra khỏi cửa thành, lại dừng lại.

Hôm nay y mất hết thể diện, hôm nay y phải chịu khuất nhục.

Nhưng y lại không hề phất tay áo bỏ đi.

Cũng không truyền tin về Đan quốc để mời cao thủ đến giúp.

Cũng không hề nói những lời độc ác như phải san bằng thành Bất Thục.

Bởi vì đó là một chuyện không mấy khả thi. Bởi vì cường giả cấp cao từ Đan quốc đến đây không phải dễ. Bởi vì chiến lực của cao tầng Đan quốc vốn chỉ là trứng chọi đá. Bởi vì quân đội Đan quốc không đáng nhắc tới. Bởi vì bắt giết một tên Tiêu Thứ, vốn dĩ không cần nhiều lực lượng như vậy.

Bởi vì từ đầu đến cuối, y chỉ cần bắt giết Tiêu Thứ, chứ không phải đắc tội thành Bất Thục, không cần phải vô duyên vô cơ gây thù chuốc oán cho Đan quốc!

Có rất nhiều rất nhiều lý do... Một Tiêu Thứ chạy thoát, gây náo loạn Nguyên Thủy Đan Hội, Đan quốc đã gặp phải sức ép không chịu nổi!

Cho nên y ra đến cửa thành Bất Thục liền dừng bước.

Một vị thiên kiêu Thần Lâm cảnh nhìn khắp thiên hạ cũng có thể được xem như nổi danh, xoay người lại, đối mặt với thành Bất Thục, đối mặt với những... ánh mắt chất chứa tâm tư kia, liền xem mặt đất như ghế ngồi, khoanh chân ngồi xuống.

Trên nét mặt kiên nghị của y, không có chút dao động, chỉ nói...

"Ta ở nơi này chờ ngươi. Trương Tuần ngồi một mình bên ngoài thành Bất Thục, kẻ mà y chờ đương nhiên là Tiêu Thứ.

Tiêu Thứ trộm đan đi, chạy trốn ngàn dặm, đã sớm cùng đường. Trốn được đến đây phải gian khổ thế nào, đấu trí đấu dũng thế nào đều không thể kể hết.

Hiện tại hai tay áo hắn ta trống trơn, những thứ tiền tài dùng để mua mệnh kim kia, là toàn bộ tại sản của hắn ta.

Mà bốn mươi ngày này, là khoảng thời gian duy nhất mà hắn ta tranh thủ được.

Bốn mươi ngày này, Trương Tuần nhất định phải tôn trọng.

Vũ lực cường đại mà thành Bất Thục triển hiện, mạnh mẽ bảo vệ quy củ mệnh kim. Trương Tuần bị Tội Quân trục xuất ra ngoài thành, chịu đựng khuất nhục cực lớn, tự mình ngồi đối diện cửa thành.

Quyết tâm muốn giết Tiêu Thứ của y, mọi người ai ai cũng có thể cảm nhận được.

Mà Khương Vọng lúc này vẫn đang đứng trên đường lớn, cũng không khỏi bắt đầu nghĩ đến chuyện chạy trốn...

Ở trên phố lớn thành Bất Thục bị gọi to tên họ, đương nhiên là một chuyện nguy hiểm. Mặc dù sau Tinh Nguyệt Chi Ước, Trang quốc đã không thể công khai nhằm vào Khương Vọng nữa. Mặc dù Đỗ Như Hối trần truồng chịu hình ở Ngọc Kinh Sơn, vết thương đến giờ cũng chưa hẳn đã chuyển biến tốt... Nhưng đối với cặp quân thần kia, dùng tâm tư cỡ nào để suy đoán cũng không quá đáng.