← Quay lại trang sách

Chương 2492 Nhân duyên (1)

Chỉ là trước đó...

Khương Vọng xoay người nhìn Tiêu Thứ: "Cần ta giúp ngươi liên hệ với Sở Dục Chi không?"

Hắn đương nhiên có tình huynh đệ với Tả Quang Thù, hắn đương nhiên cảm nhận được tình nghĩa vô cùng quý giá ở phủ Hoài quốc công. Hắn tự mình trải qua chuyện Tả Quang Liệt chiến tử, hiểu vô cùng rõ giữa Tả thị và Sở quốc đã xảy ra chuyện gì. Cũng tán thành chuyện những thế gia trung liệt như Tả thị, nên được hưởng những... thứ vinh quang kia.

Nhưng đồng thời, những lời mà Sở Dục Chi nói... Cũng quả thật khiến cho hắn xúc động.

Những... người vùng vẫy tìm kiếm chút hy vọng cho mình, cho hàng ngàn hàng vạn bình dân kia... Khiến hắn cảm động.

Bởi vì hắn hiểu rõ việc mình có thể đi đến hiện tại khó khăn đến cỡ nào, hắn có thể cảm nhận tương đối sâu sắc rằng, thế giới này có thể cần có công bằng nhiều hơn.

Nhưng hắn không phải vừa sinh ra đã là hiền giả, không có sự thông tuệ bẩm sinh. Đối với rất nhiều vấn đề của thế giới này, hắn cũng không có đáp án chắc chắn. Hắn thậm chí có lúc cũng không biết, ai đúng ai sai.

Hắn chỉ có thể không ngừng học tập, không ngừng tìm hiểu, không ngừng tiếp thu, không ngừng sửa đổi, nhưng quá trình này, đã định sẵn là rất dài.

Nói cho cùng, hắn cũng chỉ là một người trẻ tuổi vừa tròn hai mươi. Đối với đời người, hắn cũng đang tìm kiếm đáp án cho mình.

Đáp án kia chưa chắc đã chính xác, chưa chắc có thể phù hợp với hiểu biết của mọi người, thậm chí hắn cũng chưa chắc có thể tìm được.

Hắn chỉ là đang sống của sống của mình mà thôi, không nhất định phải trở thành dạng người nào đó.

Xích Tâm là thần thông của hắn, Lạc Lối cũng vậy.

Bất Chu Phong là thần thông của hắn, Tam Muội Chân Hỏa cũng vậy.

Hắn có thần thông Kiếm Tiên Nhân, kế thừa Vân Đỉnh Tiên Cung, cũng chưa chắc có muốn khôi phục thời đại Tiên Cung hay không. Kiếm Tiên Nhân tiên cũng chưa chắc là tiên của Cửu Đại Tiên cung.

Hắn chỉ đang tiến về phía trước mà thôi.

Hắn không hề trung thành với kỳ vọng của bất kỳ kẻ nào, hắn chỉ trung thành với chính hắn.

Nhưng là một người từ tầng lớp thấp nhất bò lên, cần phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, hắn biết.

Nếu như nỗ lực vĩnh viễn không có thu hoạch, trả giá vĩnh viễn không có hồi báo, thì đó là một thế giới tuyệt vọng như thế nào, hắn hiểu rõ.

Cho nên hắn có thể hoàn toàn hiểu rõ vì sao Sở Dục Chi lại cắt bào đoạn nghĩa, có thể hiểu được vì sao Tiêu Thứ lại bí quá hóa liều.

Cho nên đó là lý do vì sao hôm nay hắn lại nói giúp Tiêu Thứ.

Cho nên đó là lý do vì sao lúc này hắn lại nghĩ biện pháp giúp Tiêu Thứ.

Tiêu Thứ trộm đan đi, những mối quan hệ ban đầu ở Đan quốc tất nhiên hoàn toàn vô dụng. Khương Vọng nhất thời cũng chỉ nghĩ đến một mình Sở Dục Chi là còn có thể có biện pháp giúp được Tiêu Thú.

Tiêu Thứ lắc đầu, nói ra câu đầu tiên của mình từ khi Trương Tuần xuất hiện. Hắn ta cười nói: "Không cần đầu, có khi Sở Dục Chi hiện tại còn thảm hơn so với ta.

Hắn ta vậy mà lại đang cười.

Nụ cười của hắn ta rất có lực tương tác, không liên quan đến khuôn mặt và hiện trạng của hắn ta, mà gần như là biểu hiện của một loại "thuật".

"Vậy thì, có chuyện gì ta có thể giúp ngươi không?" Khương Vọng lại hỏi.

Hắn đương nhiên không phải bị ảnh hưởng bởi nụ cười của Tiêu Thứ, mà hắn thật sự nghĩ muốn giúp một chút.

Thậm chí, hắn đã chuẩn bị sẵn cho vay tiền.

Có hiền đệ Tả Quang Thù giúp đỡ, hiện tại trong túi hắn cũng khá rủng rỉnh.

Cho Tiêu Thứ mượn một ít nguyên thạch, để cho người thanh niên vừa mới chạy trốn khỏi Đan quốc này có thể ở lại thành Bất Thục lâu một chút, sống lâu thêm mấy chục ngày...

Hắn cũng chỉ có thể làm được những chuyện như vậy thôi.

Tiêu Thứ nhìn Khương Vọng, hơi kinh ngạc hỏi: "Ngươi và Sở Dục Chi là bằng hữu sao?"

Hắn ta thật sự không hiểu vì sao Khương Vọng lại nguyện ý giúp hắn ta. Trước đây bọn họ thậm chí còn chưa nói câu nào với nhau. Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ có giao tình gì đó với Sở Dục Chi.

Khương Vọng lắc đầu: "Có duyên gặp vài lần, chưa tính là bằng hữu"

Tiêu Thứ như có điều suy nghĩ, lại hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không muốn hỏi ta vì sao lại chọn trộm đan chạy trốn sao?"

Khương Vọng nghiêm túc nói: "Ta nghĩ, so với việc thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta. Chuyện ngươi làm thế nào giải quyết khốn cảnh trước mắt mới là chuyện quan trọng hơn nhiều.

Tiêu Thứ nhìn hắn một lúc thật sâu, sau đó nói: "Hôm nay mới biết, năm ngoái ở Quan Hà Đài, vì sao ngươi có thể nổi danh thiên hạ. Hy vọng sau này ta còn có thể có cơ hội, ngồi nói chuyện với ngươi"

Sau đó hắn ta liền ngậm chặt miệng.

Hắn ta học Túng Hoành chi thuật, am hiểu khua môi múa mép.

Hiểu rõ xa thân gần đánh, quá am hiểu mượn lực đả lực.

Nhưng hắn ta không chịu nhận sự giúp đỡ của Khương Vọng, cũng không cầu xin bất cứ người nào.

Lúc này hắn ta cũng không muốn nói nữa, mà ngồi xuống ngay giữa đường, giống như Trương Tuần, nhắm hai mắt lại.

Hai vị thiên kiêu của Đan quốc, một người ngồi ngoài thành, một người ngồi trong thành, cách nhau mấy quảng trường, xa xa giằng co.

Có một loại cảm giác nhân duyên kỳ diệu.

Một tòa thành thị hỗn loạn như vậy, gần như phân cách hai loại người, hai loại vận mệnh.

Nhân sinh khác thường, mệnh số đương nhiên cũng khác nhau.

Có người tập mãi thành quen.

Mà có người... Không biết được.

Trong nháy mắt Tiêu Thứ ngồi xuống, đạo nguyên trong cơ thể hắn ta ngay lập tức bắt đầu chuyển động mãnh liệt, cuồn cuộn. Chân trời chợt sáng lên một điểm sáng, lộng lẫy như ngôi sao!

Mọi người ở đây, bao gồm cả Trương Tuần ngoài cửa thành, hầu như ngay lập tức liền hiểu ý nghĩ của Tiêu Thứ.

Hắn ta muốn trong bốn mươi ngày này, lập thành tinh lâu viên mãn, sau đó mượn sức mạnh của Lục Thức Đan, ngay lập tức đột phá Thần Lâm, dùng chuyện này để phá kết cục nhất định phải chết này!

Điều này chắc chắn là vô cùng khó khăn, thậm chí có thể nói là một chuyện không thể nào tưởng tượng nổi. Thành tựu Thần Lâm không phải là chuyện dễ như ăn cơm uống nước, không hề chắc chắn. Dưới tình huống không ai hộ đạo, tích lũy cũng không đủ, thời cơ chưa tới, mà xung kích Thần Lâm chính là cửu tử nhất sinh.

Cho dù Tiêu Thứ cũng có thể được xem là thiên tài cũng vậy!