← Quay lại trang sách

Chương 2506

Việc lần trước Khương Vọng nhảy từ Tội Lâu xuống giúp đỡ việc hòa giải hiển nhiên đã giành được hảo cảm của hắn ta, lúc này hắn ta muốn nói rất nhiều lời thân mật với Khương Vọng.

Đáng tiếc lại gặp đúng lúc Khương Vọng không muốn nói chuyện.

"Đi thôi" Chúc Duy Ngã gãi lại gãi đầu: "Lần này sư huynh thật sự sẽ bồi ngươi đi lưu lạc chân trời"

Khương Vọng không nói gì, đi theo phía sau lưng Chúc Duy Ngã đi ra ngoài.

Sư huynh đệ hai người trầm mặc, dưới cái nhìn chăm chú có tâm hay vô tâm, một lần nữa rời khỏi tòa thành thị này.

Vùng đất hoang dã bên ngoài thành, có núi, có rừng, có vùng hoang dã, dĩ nhiên cũng có những ngôi mộ chôn cất một cách cẩu thả.

Chỗ nào cũng đều vắng lặng.

"Nghĩ gì vậy?" Chúc Duy Ngã đi ở phía trước, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi.

Khương Vọng buồn buồn nói: "Bọn họ nói ta không giống, nhưng thành thật mà nói, ta không cảm thấy ta có cái gì không giống"

"Bọn họ?"

"Ừ, trừ Tiêu Thứ ra, trước kia cũng có người nói như vậy. Là một người ở trong tổ chức của Bình Đằng quốc.

Nhưng thực ra ta căn bản không biết bọn họ, cũng không đồng tình với lý tưởng của bọn họ. Thậm chí ta còn coi bọn họ là địch nhân Trong thanh âm của Khương Vọng, mang theo một chút hoang mang: "Nhưng hình như bọn họ coi ta là đồng loại"

"Bình Đẳng quốc?" Bỗng nhiên có một giọng nữ cô lạnh hỏi.

Khương Vọng giương mắt nhìn, chỉ thấy một bóng người xinh đẹp và vô cùng uy nghiêm đứng ở phía trước cách đó không xa.

Không biết xuất hiện lúc nào, cũng không biết đã xuất hiện như thế nào.

Dĩ nhiên nàng ta chỉ có thể là thành chủ thành Bất Thục, Tội Quân Hoàng Kim Mặc.

Nàng ta đón lấy ánh mắt của Khương Vọng, như đang giải thích nói một câu: "Người tới là khách, bổn tọa cũng nên quản sự an toàn trong thành Bất Thục của ngươi một chút chứ"

Hoàng Kim Mặc là nhân vật nào, lúc nào thì cần giải thích với người khác về thái độ hành sự và làm việc của nàng ta cơ chứ?

Dư quang quét qua Chúc sư huynh mi mắt kiêu ngạo, Khương Vọng có đầy đủ lý do hoài nghi... Tội Quân vì nghe được câu nói lưu lạc chân trời của Chúc Duy Ngã kia, mới cố ý đuổi tới đây.

Nếu không lấy tính tình của nữ nhân này, phải chịu đựng và phải nín nhịn đến mức nào, mới có thể cố ý ra khỏi thành rồi tới hộ tống Khương mỗ hắn?

Dĩ nhiên, Khương tước gia đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng sẽ không thể hiện sự hoài nghi đó lên gương mặt.

Ngược lại hắn như bừng tỉnh hiểu ra "Ồ" lên một tiếng, lại thành khẩn nói lời xin lỗi: "Thật là lại thêm phiền toái cho Tội Quân rồi.

Hoàng Kim Mặc khoát tay một cái, tỏ ý chút chuyện nhỏ, không cần nhiều lời, chỉ tiếp tục hỏi: "Ngươi mới vừa nói... Bình Đẳng quốc?"

Trong đầu Khương Vọng chỉ nghĩ, người nữ nhân này thật thích nghe lén người khác nói chuyện mà. Trong miệng chỉ nói: "Ta đã tiếp xúc với người Bình Đẳng quốc mấy lần rồi, nên cũng hiểu sơ sơ một chút về phong cách hành sự của bọn họ.

"Ngươi cho rằng Tiêu Thứ cũng là người của Bình Đẳng quốc sao?" Hoàng Kim Mặc hỏi rất trực tiếp. Khương Vọng nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Ta cảm thấy không phải. Có thể bọn họ có sự nghi hoặc đối với thế gian này gần giống nhau.

Nhưng những người ở Bình Đẳng quốc đó, đã có một cơ cấu tổ chức rất kín đáo và chặt chẽ, một chương trình hành động nhất quán, và có một niềm tin vững chắc vào những gì họ coi là lý tưởng... Bọn họ đã thiết lập con đường của riêng mình, dù trong mắt của nhiều người, bọn họ đã đi trên con đường sai trái"

"Mà lý tưởng của Tiêu Thứ lại bất đồng với lý tưởng của Bình Đẳng quốc, hơn nữa, những người như Tiêu Thứ vẫn chưa tìm được một con đường lý tưởng"

Khương Vọng đã nghe được lời kể lể hùng hồn của Sở Dục Chi, cũng như những lời trăn trối lúc lâm chung của Tiêu Thứ.

Hắn biết lý tưởng của Tiêu Thứ, chính là lý tưởng của Sở Dục Chi.

Hai người này cùng cung chí hướng, đều có cùng một mục tiêu để hướng về phía trước.

Cho nên một thiên tài xuất thân trong giới thường dân ở Đan quốc, và một nhân vật thiên tài xuất thân từ quân ngũ của Sở quốc, hai người không hề dính dáng gì đến nhau, lại có thể tín nhiệm lẫn nhau như thế, có thể dành cho nhau sự ủng hộ đến không giữ lại một chút nào.

"Ngoài ra. Khương Vọng bổ sung nói: "Nếu như Tiêu Thứ là người Bình Đẳng quốc, lấy giá trị mà hắn ta đã biểu hiện ra trước đó, thì chắc chắn Bình Đẳng quốc phải phái người đến tiếp ứng hắn ta. Ta hiểu Bình Đẳng quốc có thực lực rất cường đại. Nếu chỉ là một Trương Tuần, thì chưa có đủ lực uy hiếp đâu. Hoàng Kim Mặc đang yên lặng lắng nghe nhưng nàng ta bỗng nhiên liếc mắt về phía Chúc Duy Ngã, thanh âm vẫn vô cùng lạnh lùng, nhưng không còn quá lạnh như lúc nãy nữa: "Ánh mắt của ngươi là ý gì hả?" Chúc Duy Ngã nhún vai một cái: "Nghe thấy các ngươi đang nói vài chuyện ta không hiểu được, nhất thời ta không biết nên vui vẻ an tâm hay là nên mất mát đây"

"Vậy thì phải xem ngươi cảm thấy cái gì mới là tương đối quan trọng rồi. Hoàng Kim Mặc nói.

Khương Vọng đứng một bên:...

Còn tưởng rằng các ngươi thật sự có hứng thú với Bình Đẳng quốc chứ.

"Vậy cái đó.." Khương Vọng rất tự giác mở miệng nói: "Đưa quân ngàn dặm, chung quy cũng phải từ biệt, nếu không thì, dừng lại ở đây thôi?"

Bước chân của Hoàng Kim Mặc và Chúc Duy Ngã, gần như cùng dừng lại ngay lập tức.

Khương Vọng nhìn Chúc Duy Ngã, trong lòng có chút không cam lòng nhưng trên mặt vẫn mang theo ոս cuoi mỉm: "Không phải Chúc sư huynh nói muốn cùng ta lưu lạc chân trời sao?"

Chúc Duy Ngã nhìn hoàn cảnh hoang dã chung quanh một chút, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, ta đã lưu lạc xong rồi"

Suy nghĩ một chút, hắn ta tốt bụng bồi thêm một câu: "Sư đệ đi thong thả.

Đi ra khỏi thành, đã là lưu lạc chân trời xong rồi.

Chân trời của hắn ta, thật là quá gần.

Đối với một vị cường giả Thần Lâm Cảnh phi hành hết tốc lực mà nói, khoảng cách đi từ thành Bất Thục đến Đan quốc không phải là một quãng đường quá xa. Nhưng vào giờ phút này, Trương Tuần đang phi nhanh lại cảm thấy... quả thực quá xa!

Y không nhịn được mà nghĩ, rốt cuộc Tiêu Thứ là một loại thiên tài như thế nào, mới có thể chỉ ở tu vi của Nội Phủ Cảnh, dưới sự đuổi giết với cường độ mãnh liệt đến thế, chạy trốn được một đoạn đường xa đến vậy, chạy tới tận thành Bất Thục?

Mà bản thân y, lại ngu xuẩn đến mức độ nào đây.

Sợ rằng không ai dám tin, sự đau buồn đến khó tả trong lòng y lúc này, chính là bởi vì cái chết của Tiêu Thứ! Mà bản thân y thì sao có thể để cho người khác biết cơ chứ?