Chương 2507
Tất cả mọi người đều cho rằng, Tiêu Thứ thất bại, là do hắn ta quá mức cuồng vọng. Là bởi vì việc hắn ta quyết định đánh vào Thần Lâm Cảnh chỉ trong bốn mươi ngày là một việc không tưởng. Là do sự tích lũy của hắn ta chưa đủ, là do hắn ta đã tự bức bách chính mình quá mức.
Nhưng trong số tất cả những người ở đó, chỉ có duy nhất mình Trương Tuần mới biết, thật ra nguyên nhân căn bản nhất, lại nằm ở viên Lục Thức Đan kia...
Thứ mà Tiêu Thứ ăn vào khi tiến tới một bước cuối cùng để đánh vào Thần Lâm kia, thực ra không phải Lục Thức Đan chân chính!
Đan quốc đã không còn năng lực để luyện chế ra Lục Thức Đan chân chính nữa rồi!
Đây mới là chuyện khiến cho cao tầng của Đan quốc hoang mang bất an, khiến cho Trương Tuần cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ tuyệt đối không thể để cho chuyện này bị lộ ra ngoài.
Dưới sự chèn ép của Tần quốc hùng mạnh, lại đứng ở nơi đồng bằng và thung lũng đã bị tàn phá tan hoang này.
Sở dĩ Đan quốc vẫn có thể khốn khổ chống đỡ, vẫn có thể miễn cưỡng duy trì thanh thế, là do cái gì? Không phải là dựa vào thuật luyện đan độc nhất trong thiên hạ mà bọn họ dùng để làm nền tảng lập quốc hay sao? Mà nếu như một tầng vải cuối cùng này cũng bị tháo ra, thì đối với Tần quốc mà nói, Đan quốc chỉ là một khối thịt béo hoàn toàn không có chút phòng bị nào mà thôi!
Cho nên tại sao bọn họ lại phải khổ tâm che giấu?
Cho nên tại sao bọn họ tại sao lại không cho Tiêu Thứ Thiên Nguyên Đại Đan, không cho Tiêu Thứ Lục Thức Dan?
Bởi vì thực ra Đan quốc không hề có hai thứ đó!
Từ rất lâu rồi, thứ được gọi là Nguyên Thủy Đan Hội kia, cũng chỉ còn là một cái hư danh trống rỗng mà thôi.
Mà người đệ đệ Trương Tĩnh – vị con em thế gia vô năng của Trương thị kia, thật ra cũng chỉ là một lớp ngụy trang đáng thương.
Dùng sự kiêu ngạo chuyên quyền, sự vô năng tự kiêu của Trương Tĩnh để che giấu bí mật lớn nhất của quốc gia này.
Ngay cả bản thân Trương Tĩnh cũng cho rằng, ban đầu thứ hắn ta nuốt vào chính là Thiên Nguyên Đại Đan, chẳng qua là do thiên phú của hắn ta có hạn, cộng với vận khí không tốt, nên không thể phát huy được hiệu quả dược.
của đan Đây là một vở hý kịch đã được lặp đi lặp lại quá nhiều năm rồi.
Là đệ nhất thế gia của Đan quốc, từ khi vừa mới bắt đầu, Trương thị đã vứt bỏ Trương Tĩnh, cố ý bồi dưỡng hắn ta thành một nhị thế tổ kiêu căng vô năng, hoành hành ngang ngược.
Khiến hắn ta trở nên ngang ngược, khiến hắn ta trở nên vô lễ, tham lam, khiến hắn ta không thể tự nhận thức được.
Gia tộc cường thế, có trưởng bối muốn gì được đó, hồ bằng cẩu hữu luôn khoe khoang tâng bốc, khiến hắn ta cảm thấy hết sức thỏa mãn, khiến hắn ta cảm thấy bản thân không thua kém gì với vị nhân vật thiên tài đại huynh Trương Tuần của mình, chẳng qua bây giờ là giai đoạn minh châu long đong, vẫn chưa thể chiếu sáng hào quang vốn có mà thôi.
Hắn ta cảm thấy, bây giờ là do bản thân lười biếng không chú tâm, chờ hắn ta tập trung rồi, tất nhiên có thể tiến bộ thần tốc trong thời gian ngắn, việc đuổi kịp đại huynh càng không cần phải nói.
Hắn ta vẫn còn đang mỏi mắt chờ mong Lục Thức Đan, chờ đợi hy vọng đột phá Thần Lâm Cảnh. Nhưng hắn ta không biết rằng, cho dù hắn ta có thực sự chờ được đến lúc đó, thì cũng không hể nào có bước đột phá nào lớn được.
Hắn ta đã chú định phải cõng cái danh tiếng xấu phế vật kia cả đời rồi!
Thầm chí vào lúc cần thiết... còn được dùng để cho Trương Tuần "đại nghĩa diệt thân", xây dựng lại lòng tin của người dân Đan quốc với quốc gia.
Từ trước đến nay, khả năng có thể tạo ra những bảo dược như Thiên Nguyên Đại Đan, Lục Thức Đan, đều là lá bài tẩy lớn nhất, là chỗ dựa quan trọng nhất của Đan quốc, cũng là lực lượng căn bản để bọn họ có thể chống lại Tần quốc cường đại, bọn họ không dám đánh mất cái này.
Bọn họ thà là tạo ra một bầu không khí cực kỳ bất công, để cho những vị thiên tài gặp "bất công" kia, cố gắng đánh vỡ hoàn cảnh "bất công" này, mang lại sự quyết tâm và dũng khí cho quốc gia. Cũng không muốn khiến cho người dân trong nước hoàn toàn mất đi hy vọng với quốc gia.
Lại càng không dám để cho những quốc gia khác thấy được sự yếu ớt khi hấp hối của Đan quốc!
Khi con bò đã lật bụng, tất nhiên bầy sói sẽ xông tới xâu xé.
Dĩ nhiên Tần quốc vô cùng thèm thuồng vùng Tây Cảnh, nhưng những hạng người như Trang Cao Tiện, sao lại không có dã tâm vô cùng lớn cơ chứ?
Làm sao Đan quốc dám đánh cuộc đây?
Đối với một thiên tài như Tiêu Thứ, cao tầng của Đan quốc vẫn còn muốn người hát mặt đỏ người hát mặt trắng (1) để đối đãi với hắn ta, vào thời điểm Tiêu Thứ tuyệt vọng nhất, lại đưa cho hắn ta thêm hy vọng, tiếp tục ủng hộ hắn ta, để hắn ta có thể đạt được sự tái sinh trong liệt hỏa.
(1) Trong Giống như mười năm trước vậy.
hý kịch, ý người diễn vai tốt, người diễn vai ác Chờ Tiêu Thứ tự mình trưởng thành thành một bộ phận của cao tầng Đan quốc, đến lúc đó sẽ nói hết chân tướng cho hắn ta nghe, tự nhiên hắn ta sẽ thấu hiểu được sự khổ tâm của những vị cao tầng kia.
Nhưng điều bọn họ không thể nghĩ tới là... vở diễn của mười năm sau này, đã tan tành rồi.
Tiêu Thứ trực tiếp trộm đan trốn đi.
Thứ khiến cho người ta càng không tưởng tượng được là, Tiêu Thứ thật sự có thể dựa vào chính bản thân mình, trốn thoát được khỏi Đan quốc, chạy trốn tới thành Bất Thục, tranh thủ được bốn mươi ngày cho bản thân mình. Hơn nữa hắn ta còn dùng hành động vĩ đại chỉ dùng bốn mươi ngày để đánh vào Thần Lâm, để khiến cho cả thiên hạ chú ý!
Cho nên thực ra vào thời khắc cuối cùng của Tiêu Thứ, Trương Tuần đã chuẩn bị xong việc xé rách mặt với thành Bất Thục rồi. Thật ra y đã quyết ý cường ngạnh xông vào thành Bất Thục, chôn vùi thứ được gọi là lời trăn trối của Tiêu Thứ.
Nhưng Tiêu Thứ... lại không nói gì cả.
Cứ như hắn ta không hề phát hiện thứ hắn ta nuốt vào không phải là Lục Thức Đan hàng thật, không phát hiện ra ở nơi căn bản nhất của viên đan này đã bị khiếm khuyết.
Nhưng một nhân vật thiên tài như Tiêu Thứ, là người ở trong thời khắc chân chính trước khi chạm tới Thần Lâm... làm sao có thể không phát hiện ra đây!?
Chẳng qua, sau khi biết rõ chân tướng, hắn ta lại lựa chọn yên lặng!
Cho nên hắn ta mới nói rằng...
Không nhìn thấy hắn ta chết, Trương Tuần sẽ không yên lòng.
Cho nên bây giờ Trương Tuần mới cảm thấy bi ai, cảm thấy đau đớn.
Cả y và quốc gia của y, đã đánh mất một nhân vật thiên tài tràn đầy nhiệt huyết đối với quốc gia rồi, nhưng tất cả những điều này... có thể trách ai được đây?