Chương 2538 Niết Bàn, Minh Quỷ (1)
Sao có thể..
Chúc Duy Ngã chỉ có thể giãy giụa trong lòng.
Bởi vì thậm chí ngay cả giọng nói của hắn ta cũng đã bị thao túng.
Hắn ta đã là cường giả Thần Lâm cảnh vượt qua khoảng cách thiên nhân.
Vậy mà hắn ta lại nói không ra lời.
Hắn ta là cường giả Thần Lâm cảnh có thể giao phong chính diện với Đỗ Như Hối.
Vậy mà hắn ta lại không nói ra lời!
Gần, mũi thương nhọn của hắn ta gần hơn.
Hắn ta đã nhìn thấy mặt Hoàng Kim Mặc, lạnh lùng xinh đẹp và cao quý như vậy, cô độc và lạnh lẽo như vậy. Bọn họ đã cùng nhau trải qua bao nhiêu thời gian, giữa bọn họ hiểu biết về nhau nhiều như thế nào!
Những... câu chuyện không ai biết được kia, là hai kẻ cô độc gặp được nhau.
Trong đêm lạnh có một ngôi sao khác nhấp nháy, tịch mịch mà cũng không hề tịch mịch.
Trên đời này còn có ai, giống như nàng... Giống như nàng?
Sao có thể..
Sao có thể...
Hai mắt, lỗ mũi, lỗ tai, khóe miệng của hắn ta, thất khiếu toàn bộ rỉ máu.
Hắn ta rốt cuộc đã hô ra tiếng!
"Sao có thể!"
Phảng phất giống như tiếng sơn hô hải khiếu.
Phảng phất giống như tiếng sấm chớp nổ tung.
Rầm rộ, đinh tai nhức óc.
Toàn thân hắn ta bốc cháy kim diễm, dùng sức mạnh khuấy đảo uy nghiêm thiên địa, cứng nhắc gập người trong không trung.
Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm.
Âm thanh kia vừa rung động lại sôi trào, bướng bỉnh lại kiêu ngạo...
Bộp!
Một tiếng vang dứt khoát.
Thanh Tân Tẫn Thương ba mươi năm kia...
Gãy rồi.
Nửa đoạn thân thương rơi xuống, Chúc Duy Ngã nắm chặt nửa thân thương còn lại, hộc máu bay đi.
Thương này thà gãy, không đâm người yêu.
Từ khi Chúc Duy Ngã xuất đạo đến nay, Tân Tẫn Thương cùng hắn thanh danh dần cao, cùng nhau tỏa sáng. Thứ gọi là thấy thương như thấy người, người đời không ai không biết.
Thương tới thì người tới.
Thương kêu thì người kêu.
Một thanh trường thương vẻ ngoài không kinh diễm này, là thứ mà hắn ta yêu như mạng.
Đi thì xách ngược, chiến thì nắm chặt, đứng thì ôm trong ngực, ngồi thì gác ngang đầu gối.
Mỗi một dấu vết trên thân thương, đều là những mảnh nhỏ thời gian của hắn ta. Trải qua vô số trận chiến sinh tử, mỗi trận chiến đều dùng thanh thương này phá địch.
Sau mỗi trận chiến, hắn đều tự tay lau chùi trường thương, không cho bất cứ ai khác chạm vào.
Thứ gọi là...
Thanh Tân Tẫn Thương này, đốt ba mươi năm cũng không hết.
Người gọi là Chúc Duy Ngã này, bình sinh không thua ai!
Mà hiện tại, hắn tự làm gãy. Cường giả có thể chết không thể bị chế ngự, thương này cho đến giờ vẫn thẳng tắp.
Thần cùng thương dưỡng, ý cùng thương hợp.
Trường thương của Chúc Duy Ngã gãy đôi, cả người nhất thời mất khống chế, kim thể ngọc tủy cũng không thể an on!
Một màn này khiến người khác kinh ngạc, nhưng cũng không hề quá kinh ngạc.
Dùng Động Chân đấu với Thần Lâm, Thiết Thoái Tư có đủ thong thả để điều chỉnh, có đủ không gian để giải quái thứ gọi là "ngoài ý muốn".
Chỉ là một đứa nhỏ có tinh thần, dưới tình huống liều mạng, nhảy đến nơi hắn ta căn bản không thể nhảy đến.
Thiên Công Chân Nhân lần nữa nhấc tay phải lên, vung Cả người Chúc Duy Ngã đều bị sợi Thiên Công vô hình treo lên, giống như một con cá mắc câu bị kéo ra khỏi mặt nước, sau khi rung động, liền treo ở không trung!
Hoàng Kim Mặc thấy hết một màn này, trong đôi mắt phượng mỹ lệ, sát khí chìm nổi như biển.
Nàng ta bị vô số sợi quy tắc thao túng, ở trong "Thiên Địa Diễn", biến thành một trong vô số quân cờ, không thể tiến, không thể lùi, không thể động.
Đối với nàng ta mà nói, đây là một sự sỉ nhục lớn lao.
Trơ mắt nhìn thấy một màn Chúc Duy Ngã bẻ gãy thương này, lại càng giống như cắt vào lòng nàng ta một nhát đao!
Trong hơn chín trăm năm sau khi Hoàng Duy Chân qua đời này, không có lúc nào là không sống trong cuộc sống cô độc.
Lúc đầu nàng ta trốn ở một nơi rất sâu thẳm, không ăn, không uống, không cử động, mấy trăm năm không nói chuyện với ai.
Nàng ta nghĩ, nàng ta có lẽ sẽ vĩnh viễn nằm xuống như vậy.
Vĩnh viễn hiu quạnh, vĩnh viễn hối hận, là sự trừng phạt mà nàng ta giành cho mình.
Sau đó có một lần Địa Long trở mình, nơi nàng ta đang ở bị lộ ra, dẫn đến rất nhiều người... Rất ầm ĩ, rất phiền toái.
Nàng ta liền rời khỏi nơi đó.
Nàng ta không thích ở cùng người khác, nhưng mà trên đời này khắp nơi đều là người, khắp nơi đều có dấu vết con người.
Nàng ta một mình du đãng ở thế gới này, có đôi khi nhìn chút gió, có đôi khi xem một chút nữa, không gió không mưa thì ban đêm xem sao, nằm trên sườn núi nhìn mây cả ngày, không giao lưu với bất luận người nào.
Cũng không nhớ rõ là từ lúc nào, lại đến một nơi hỗn loạn như này.
Nàng ta có tội...
Từ trước đến nay, nàng ta luôn tự nói với mình, nàng ta có tội.
Nàng ta ngừng lại, xây một tòa ngục giam cho mình, nhốt mình ở chỗ này. Nhưng bởi vì thiên tính thích cái đẹp, lại không muốn quay trở lại lòng đất, cho nên xây ở trên mặt đất, xây thành hình dạng một tòa lầu.
Tên cổ, Tù Lâu.
Lâu kia là cái khung, nàng ta chỉ có một người.
Dưới tình huống một nơi hỗn loạn như này, một tòa kiến trúc hợp quy tắc, một nữ nhân xinh đẹp, luôn luôn có thể thu hút rất nhiều phiền toái.
Đương nhiên, đối với nàng ta mà nói, những... thứ gọi là phiền toái kia, chẳng qua chỉ là sự quấy rối như những con kiến bò qua giày mà thôi.
Nàng ta có đôi khi có thể giết một số người, có đôi khi có thể cản người ta giết người.
Sau đó ngại phiền toái, liền đặt ra một số quy củ. Làm trái thì giết, còn lại mặc kệ.
Giống như điều Khương Vọng kia nói, bản thân "quy củ" đã là một loại trật tự.
Một cuồng đồ có điên cuồng tà ác đến thế nào, thì cũng khát vọng có một cuộc sống tự do.
Trật tự bên trong nơi hỗn loạn, hấp dẫn đến rất nhiều người.
Sau đó càng lúc càng có nhiều người tụ lại ở nơi này, duy trì quy củ quả là một chuyện mệt muốn chết. Nàng ta liền tiện tay đề bạt mấy người, thành lập Tội Vệ.
Tội Vệ duy trì quy củ.
Sau đó liền có thành Bất Thục.
Nàng ta xưng là Tội Quân.
Tội lại không thể chuộc.
Cái thế giới này không có gì khiến cho nàng ta lưu luyến.
Nàng ta còn sống chỉ là vì không thể nào chết được.
Lần đầu thấy Chúc Duy Ngã, chỉ là có chút thưởng thức.
Nhưng chỉ dừng ở thưởng thức.
Nếu như Khôi Sơn giết thì giết thôi.
Chúc Duy Ngã đột phá trong lúc chiến đấu, đạt được Thái Dương Chân Hỏa, mạnh mẽ đánh bại Khôi Sơn, thiên tư quả thật bất phàm.
Nhưng thả cũng liền thả.