Chương 2539 Niết Bàn, Minh Quỷ (2)
Lần thứ hai nhìn thấy Chúc Duy Ngã, là ở nơi thành Bất Thục cung cấp cho ba nước Trang Ung Lạc đàm phán.
Chúc Duy Ngã bản lĩnh làm kinh ngạc tứ phương, đè ép thiên tài hai nước còn lại. Khi đó nàng ta nghĩ, vận đạo Trang quốc đúng là rất tốt.
Chỉ là ao cá nhỏ rốt cuộc cũng chỉ là ao cá nhỏ. Cá trong chậu khó có ngày thoát vảy.
Lần thứ ba gặp lại, chính là trận phạt thành phản quốc rầm rộ kia. Chiến tới kiệt lực, liên tiếp hạ mười thành, lưu lại một nét mực đậm màu trên chiến trường, thế nhưng xoay người liên tuyên bố phản quốc!
Nàng ta bỗng nhiên có hứng thú nồng đậm đối với người này.
Có lẽ bởi vì trong tên Chúc Duy Ngã cũng có một chữ "Duy"
Có lẽ bởi vì rốt cuộc trong mấy trăm năm qua Ai Dĩnh Ngọc Bích cũng bắt đầu hồi phục, khiến nàng ta cảm thấy một chút hy vọng, có chút mong chờ đối với thế giới này...
Có lẽ ở trên khuôn mặt kiêu ngạo này, nàng ta loáng thoáng nhìn thấy loại phong thái đã chín trăm năm không nhìn thấy kia.
Tóm lại nàng ta hiếm thấy ra tay.
Nàng ta là một người tính tính kiêu ngạo, hắn ta lại càng mắt cao hơn đầu.
Cho dù ở nhờ tại thành Bất Thục, cũng kiên trì chỉ là hợp tác, không phải phụ thuộc...
Từng khoản từng khoản đều tính toán rất rõ ràng, nói rằng thứ mượn rồi tất sẽ trả lại.
Nàng ta cũng liền cố ý cho hắn ta chút chuyện để làm, để hắn ta mặc y phục Tội Vệ, ở trước mặt người khác gọi mình một tiếng quân thượng...
Từ thành Bất Thục đến Ngu Uyên, có rất nhiều rất nhiều mẩu chuyện ngắn.
Những khoảng thời gian đó ở trong sinh mạng của nàng ta chỉ là những khoảng thời gian rất ngắn.
Nhưng khi nghĩ lại, lại có nhiều thứ để hồi tưởng như vậy.
Là bắt đầu từ lúc nào, nàng ta cảm thấy chẳng còn cô độc nữa?
Nàng ta cao cao tại thượng hơn chín trăm năm, khoe khoang cô lãnh.
Chờ một tia hy vọng hư vô mờ mịt, thật ra rất cực khổ.
Nàng ta là tù nhân trong Tù Lâu, nàng ta là kẻ tù tội không thể chuộc tội.
Trong tất cả ác nhân ở thành Bất Thục, nàng ta là kẻ đáng ghê tởm nhất, nàng ta là quân chủ tội nhân.
Nhưng vẫn có người chìa tay ra với nàng ta.
Có người đứng trong kim diễm rực rỡ, nói cho nàng ta biết, sẽ có ánh sáng.
Ta tức là ánh sáng.
"Ngã" tức là ánh sáng.
Trước kia, nàng ta nhìn gió nhìn mưa nhìn mây nhìn sao.
Hiện tại nàng ta nhìn Chúc Duy Ngã.
Nàng ta thích nhìn mắt Chúc Duy Ngã nhất.
Mắt như sao lạnh.
Nhưng lại xinh đẹp hơn so với sao trời.
Ánh sáng là ở đây.
Giây phút này Chúc Duy Ngã vì nàng bẻ gãy thương.
Đó là Tân Tẫn Thương mà Chúc Duy Ngã trân quý như sinh mệnh.
Lúc này nàng ta cảm nhận được rất rõ một sự thống khổ, giống như tiếng vang từ tận sâu linh hồn nứt vỡ, giống như trái tim của nàng ta cũng giống như thanh trường thương kia, nứt gãy rồi.
Xương ngón tay của nàng ta cũng nứt rồi.
Xương cổ tay, xương cánh tay của nàng ta...
Xương cốt toàn thân cao thấp của nàng ta, đều xuất hiện vết rạn.
Đó là biểu hiện cho việc kim thể ngọc tủy Thần Lâm, cũng không thể chịu đựng sức mạnh mãnh liệt này!
Thế gian há có thể có Thần Lâm thọ hơn năm trăm mười sáu năm?
Sử sách há có Thần Lâm thọ qua chín trăm năm?
Chỉ có một mình Hoàng Kim Mặc!
Bên trong cơ thể nàng ta ẩn chứa một loại sức mạnh mênh mông nhất thời khiến thiên địa đều run rẩy.
Từ xưa đến nay chưa hề có Thần Lâm chi lực gầm gừ bên trong kim thể ngọc tủy.
Phượng Sí Đao trong tay run lên, réo rắt như tiếng phượng kêu.
Nàng ta dung nạp loại sức mạnh cường hoành ngay cả cấp bậc Thần Lâm cũng không thể chứa đựng.
Trước tiên nứt vỡ bản thân, sau đó lại phá Thiên Địa Diễn! Khuôn mặt lãnh diễm đến cực điểm của nàng ta, cũng xuất hiện vết rạn.
Đó là một loại tan vỡ phương diện quy tắc, bởi vì ánh sáng cũng nát vụn, cho nên hiện vẻ tối tăm.
Những... vết rạn kia chẳng những không hề khiến nàng ta trở nên xấu xí, ngược lại càng khiến cho nàng ta có thêm một loại xinh đẹp yếu ớt.
Nàng ta giống như một đóa tường vi đen được làm từ thủy tinh.
Cực lạnh, lại cực tươi đẹp.
Cực yếu ớt, lại cực xinh đẹp.
Đao quang của nàng quá lạnh, lại quá cô độc.
Giống như vĩnh viễn sẽ không có ai hiểu, vĩnh viễn sẽ không có ai hiểu rõ nàng ta.
Nàng ta đang đợi một kết quả hầu như không thể xảy ra, đang nhìn về phía sao băng có lẽ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa.
Ánh đao như vậy!
Giống như ánh sao giăng trải khắp nơi, tỏa khắp không trung thành Bất Thục, bao phủ Thiết Thoái Tư.
Trong lúc nàng ta tự sụp đổ, chém vỡ Thiên Địa Diễn.
Khiến cho Thiên Công Chân Nhân Thiết Thoái Tư cũng theo đó đổi sắc mặt!
Trong lúc nhất thời, trên không trung cả tòa thành thị, đều bị bao phủ bởi ánh đao giăng khắp nơi.
Đứng ở nơi hỗn loạn như thành Bất Thục, lần đầu có ánh đao chiếu rọi như vậy.
Có lúc bọn chúng nhỏ bé như vết rạn trên mặt Hoàng Kim Mặc, giống như lơ đãng trang điểm của mỹ nhân tuyệt thế nào đó.
Có lúc bọn chúng bành trướng giống như một tấm lưới khổng lồ, giống như đường kẻ trên bàn cờ.
Nện xuống, giống như chia cắt cả thế giới này!
Không khí là mảnh vụn, không gian là mảnh vụn.
Cả ánh đao và mục tiêu trong đó, đều biến thành hình dáng khối vụn.
Mạnh như Thiên Công Chân Nhân Thiết Thoái Tư, đối mặt với ánh đao như vậy, cũng không khỏi biến sắc, lùi về sau nửa bước.
Đây là một vị Chân Nhân đương thời, đối mặt với tu sĩ Thần Lâm, lùi lại!
Chiến quả này đủ để ghi vào sử sách, được một số người truyền xướng.
Hoàng Kim Mặc lại tiến tới. Nàng ta mặt không biểu cảm tiến về phía trước.
Nàng ta tiến bước chém đao trảm kích đè ép một vị chân chân đương thời!
Thiên Địa Diễn trong nháy mắt sụp đổ, khiến Thiết Thoái Tư cũng nhất thời có chút trì trệ, sợi quy tắc ông ta nắm trong tay, lại bị trực tiếp nổ tung, sau đó bị chém vỡ trong ánh đao.
Chu dù đây là sự công kích do một vị tu sĩ Thần Lâm đỉnh cấp tự hủy, thì lực sát thương này, cũng không khỏi quá mức kinh người!
Vô biên, ánh đạo toái diệt rơi xuống rồi.
Giống như muốn hủy diệt tất cả.
Thiết Thoái Tư đưa một tay đến trước, không khí trong nháy mắt dùng một loại phương thức huyền diệu bện lại vào nhau, trong khoảng khắc ngưng tụ thành thực chất, kết thành một khí tráo kiên cố, hơi mờ, bao trùm thiếu nữ cổ quái Hí Tương Nghi của Mặc Môn vào trong.