← Quay lại trang sách

Chương 2545 Ta dùng hữu tình gửi gắm vô tình (3)

Kén gỗ vây khốn Chúc Duy Ngã.

Lần này, sau khi sống lại, nàng ta lại lần nữa xuất toàn lực chồng chất Sơn Hải Điển Thần Ấn.

Thiết Thoái Tư cơ hồ theo bản năng nhường lui, mà Hoàng Kim Mặc vừa thu ấn pháp lại, thì đã nhích đến gần kén gỗ kia, bàn tay đẹp đến mức khó có thể hình dung, dán lên trên kén gỗ. Trong nháy mắt đó, dịu dàng giống như đang chạm lên khuôn mặt của Chúc Duy Ngã.

Chúc Duy Ngã bên trong kén gỗ, giống như cũng cảm giác được Hoàng Kim Mặc đến gần, giống như cũng đang liều mạng giãy giụa. Toàn bộ kén gỗ đều hơi hơi rung động, nhưng mà không thể phá vỡ, hắn ta cuối cùng vô lực!

Hoàng Kim Mặc dùng sức đẩy!

Cả kén gỗ dùng tốc độ kinh khủng quay nhanh bay ngược lại, vọt đến Tù Lâu, trực tiếp nện vào trong Tù Lâu, từ tầng cao nhất xuyên thủng xuống phần đáy, lún xuống mặt đất, nện vào một mảnh trống không!

Một màn này xảy ra quá nhanh, cũng quá kiên quyết, khiến người ta hoàn toàn không thể phản ứng kịp.

Mà Hoàng Kim Mặc cũng giống như sau khi đẩy xong, đã mất hoàn toàn khí lực.

Cả người vô lực ngửa ra sau... Rơi xuống.

Mặc dù dưới thủ đoạn năm đó của Hoàng Duy Chân, lại có tuyệt đỉnh thần thông như Phượng Hoàng Niết Bàn này trong tay, sức mạnh dưới mức Chân Quân vĩnh viễn không thể chân chính giết được nàng ta.

Nhưng nàng ta quả thật cũng có cực hạn.

Cực hạn tâm lực và ý chí.

Ở một trình độ nào đó, nàng ta đã đạt được năng lực trường sinh bất tử, nhưng cũng vĩnh viễn không thể đột phá Thần Lâm.

Dùng cảnh giới Thần Lâm đấu với Chân Nhân đến lúc này, một lần lại một lần chết đi sống lại...

Nàng ta đã sớm đạt đến cực hạn rồi!

Chỉ là đau khổ chống đỡ, chống đỡ để cho Chúc Duy Ngã có một cơ hồi để chạy trốn như vậy.

Lúc này Minh Quỷ mới phóng người lên, tay cầm một sợi xích phù văn vung tới.

Bộp!

Nhanh chóng trói chặt Hoàng Kim Mặc.

Dễ dàng trói chặt cơ thể nàng ta, giam cầm thần hồn của nàng ta... Ngược lại khiến cho Hí Tương Nghi sinh ra một loại tâm trạng không thể tin được.

Thiên Công Chân Nhân xông vào trong Tù Lâu trước tiên, nhưng mà chỉ thấy trống trơn, một mảnh trống trải.

"Khí tức đã biến mất. Giọng ông ta phức tạp.

Lại quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Kim Mặc đã hôn mê bị Minh Quỷ trói chặt.

"Quên đi, không quan trọng. Ông ta thở dài nói.

Đối với Mặc Môn gia đại nghiệp đại mà nói.

Sự sống chết của một tu sĩ Thần Lâm, là bạn hay là thù, quả thật không hề quan trọng.

Ông ta mơ hồ cảm thấy mọi chuyện xảy ra hôm nay đều vô cùng quan trọng, mơ hồ cảm thấy có lẽ cần thận trọng nhiều hơn, suy tính nhiều hơn.

Nhưng thiên hạ này, lúc chơi cờ, đã hạ cờ liền không hối hận.

"Quay về phục mệnh?" Hí Tương Nghi vẫn có tâm tình hơi khó tả, không thể tiêu tan.

Thiết Thoái Tư nhìn nàng ta một chút, nói: "Quay về thôi"

Khôi lỗi Chân Nhân cảnh Minh Quỷ một tay nhấc Hoàng Kim Mặc đang bị trói lên, một tay nhấc thiếu nữ tóc ngắn ngồi lên vai, đang muốn rời đi.

Hí Tương Nghi nhìn Hoàng Kim Mặc đã ngủ say bên cạnh một chút, cuối cùng bay người lên, bay đến bên cạnh Thiết Thoái Tư.

Lầm lầm nói: "Thiết lão đầu, ngươi dẫn ta đi?

Thiết Thoái Tư cũng không nói gì, vẫy tay, thu hồi hai thanh Phượng Sí Đao trên mặt đất, dắt Hí Tương Nghi, liền bay người rời đi.

Khôi lỗi Minh Quỷ theo sát phía sau.

Thiết Thoái Tư tức giận hỏi tội ở thành Bất Thục, tuyên thệ bắt giết Hoàng Kim Mặc, giọng vang khắp thành, vọng ra khắp nơi.

Toàn bộ thành Bất Thục bị ép đến mực lặng yên không một tiếng động.

Chỉ có Hoàng Kim Mặc và Chúc Duy Ngã sóng vai xuất chiến.

Mặc dù trong lúc giao chiến, đổi bên đều cố ý khắc chế phạm vi, dư âm trận đại chiến kịch liệt vẫn chấn động hơn mười dặm.

Mà ở nơi hoang dã ngoài thành, Khương Vọng đương nhiên cũng cảm nhận được.

Hắn cũng đã trước tiên quay lại.

Đây là lần thứ hai hắn ra khỏi thành, lại là lần thứ hai trở về thành.

Nhưng mà cho dù hắn không quan tâm vết thương ngược biển người bay nhanh quay lại, thì cũng chẳng thể nhìn thấy cái bóng của Chân Nhân Mặc Môn.

Cuộc chiến này nói thì chậm, nhưng mà quá trình thật ra lại nhanh đến mức có nhiều người căn bản không thể nhìn rõ, rất nhiều người ngay cả động tĩnh cũng không thể nghe rõ!

Thứ Khương Vọng nhìn thấy, chỉ có thành Bất Thục trống không, Tù Lâu bị hủy hoại trong chốc lát, một người hôn mê nằm ở góc đường... Cùng với trên phố, nửa đoạn trường thương rạn nứt đang nghiêng nghiêng cắm xuống đất.

Thương này tên Tân Tẫn.

Hắn từng mượn nó đến thành Vọng Giang, một kiếm hoành môn (1).

(1) Hoành môn: Chắn ngang cửa Chân Nhân đã đi, sự uy nghiêm của Chân Nhân, vẫn còn khuất phục những người đang băn khoăn bên ngoài thành.

Lúc này, trong thành Bất Thục lớn như vậy, người còn đứng duy nhất chỉ còn mỗi Khương Vọng mà thôi.

Hắn nhặt lên nửa đoạn trường thương trên mặt đất, dùng tay áo xoa xoa, lại đi đến nhấc Liên Hoành đang hôn mê lên.

Không nói câu gì, xoay người đi về hướng ngoài thành.

Không thể giúp, cho nên thuận theo tự nhiên.

Lúc Thiết Thoái Tư ra tay, Chúc Duy Ngã đã suy nghĩ cẩn thận mọi thứ, thì đương nhiên hắn cũng có thể nghĩ rõ ràng.

Hắn nghĩ lại càng rõ ràng hơn.

Đối với thủ đoạn của Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối, hắn đã lĩnh hội sâu sắc.

Giống như lúc đó ở Hoàng Hà Hội, hắn một lần hành động mà nổi danh, khiến cho thiên hạ biết đến hai chữ Khương Vọng, bỗng chốc nhìn thấy ánh rạng đông báo thù. Một đội quân thần này lại quyết định ra tay với hắn. Đầu tiên là không hề có động tĩnh gì.

Mặc kệ hắn thăng quan tiến tước, mặc kệ hắn vinh quang đầy người, mặc kệ hắn là thiên chi kiêu tử, mặc kệ hắn có tương lai vô hạn.

Chỉ khi nào hắn bước ra khỏi lãnh thổ Tề quốc, thì thủ đoạn lập tức được thi hành!

Bất động thì thôi, đã động thì lôi đình chớp giật.

Tội thông ma, chiếu lệnh Ngọc Kinh Sơn, Kính Thế Đài xuất thủ.

Chỉ chớp mắt đã trở thành tội nhân thiên hạ.

Nếu như không phải lão tăng Khổ Giác truy tung vạn dặm, nếu như không phải Tề quốc kịch liệt dị thường, không tiếc phản ứng xé rách da mặt với Cảnh quốc, nếu như không phải hắn có một đòn sát thủ như Huyết Khôi chân ma Tống Uyển Khê, nếu như không phải được cứu trị ở Tẩy Nguyệt Am...

Hắn đã sớm xương cốt chẳng còn.

Chỉ là lần này, người mà Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đối phó, là Chúc sư huynh...