← Quay lại trang sách

Chương 2546 Áo tơi mưa bụi (1)

Lần này, sau khi thí luyện Sơn Hải Cảnh, thời gian Hoàng Duy Chân trở về chỉ còn đếm ngược từng ngày.

Ngay cả Tiêu Thứ ở Đan quốc xa xôi, cũng cảm thấy lúc này thành Bất Thục đang ở thời gian an ổn nhất, quyết định đánh cuộc vận mệnh của bản thân ở nơi này.

Chúc Duy Ngã thành tựu Thần Lâm, một thương cản trở thiên kiêu Thần Lâm Quan Hà Đài Trương Tuần.

Hoàng Kim Mặc lại càng một lời đuổi Trương Tuần cút ra khỏi thành.

Hai vị Thần Lâm, người này mạnh hơn người kia.

Hơn nữa sau lưng tòa thành thị này lờ mờ bóng dáng Sở quốc, ẩn giấu vị Hoàng Duy Chân có thể nói là truyền kỳ kia...

Thành Bất Thục như vậy, như thế nào có thể không yên ổn, như thế nào có thể không cường đại? Nhưng Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối, vậy mà vẫn ra tay với nơi này!

Thật ra tinh tế suy nghĩ, đội quân thần kia chẳng phải lần nào cũng là mạo hiểm đoạt thức ăn trong miệng hổ sao? Từ thần linh U Minh cổ xưa cường đại, đến một nước hùng bá Đông vực nằm trong lục cường... Một đôi quân thần này, chỉ cần đã nhận định là kết thúc chắc chắn sẽ có thu hoạch, thì loại mạo hiểm nào cũng dấn thân, bất cứ chuyện nào cũng dám làm.

Mấy chục vạn người đổi lấy một viên đan thì sao? Một trận chiến đánh cược quốc vận, thì như thế nào? Những chuyện bọn họ đánh cược, nếu có bất kỳ chuyện nào thất bại, thì Trang quốc hiện tại tồn tại hay không, cũng là cả một vấn đề.

Khách quan mà nói, một Hoàng Duy Chân không biết có thể thật sự quay về hay không, cũng quả thật chẳng tính là gì...

Khương Vọng luôn luôn không yên tâm, Chúc Duy Ngã cũng lòng mang cảnh giác, nhưng bọn họ đều không ngờ đến, Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối có thể làm đến một bước này.

Khương Vọng cũng khuyên Chúc Duy Ngã nên tránh đầu sóng ngọn gió, Chúc Duy Ngã cũng để Khương Vọng đi trước... Ước chừng cũng chính là vì sự bất an này. Nhưng điều bọn họ không ngờ tới chính là, thứ mà Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối muốn trực tiếp xóa sổ chính là Hoàng Kim Mặc, là thành Bất Thục, là Chúc Duy Ngã hiện tại!

Nếu Hoàng Kim Mặc đã không có khả năng từ bỏ Chúc Duy Ngã, vậy thì bố trí xóa sổ Hoàng Kim Mặc luôn. Nước cờ giết Mặc Kinh Vũ hãm hại thành Bất Thục này, hiển nhiên là bởi vì động tác của Ung đế mà tạm thời sửa kế hoạch, không tính là bố cục không chút sơ hở, nhưng nắm bắt thời cơ quá chuẩn! Bởi vì loại nhanh, chuẩn, hung tàn này mà khiến cho những chỗ sơ hở của kế hoạch này dễ dàng bị xóa đi. Ung đế Hàn Hú chọn phái Mặc Kinh Vũ đến thành Bất Thục chiêu dụ Tiêu Thứ, cũng là có suy tính. Thân phận môn đồ Mặc gia của người kia, khiến cho hắn ta ở một nơi không có pháp luật như thành Bất Thục, an toàn hơn so với những người khác. Cơ hồ không có chút nguy hiểm nào... người nào có thể không có mắt như vậy chứ?

Nhưng Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đã thật sự ra tay.

Một khi chân tướng bại lộ, một khi bị tóm được cái đuôi, liền đồng thời đắc tội với Ung quốc, thành Bất Thục, Mặc Môn, sự tồn tại sau lưng thành Bất Thục... Trang quốc nói không chừng cũng sẽ bị xóa sổ.

Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ rằng Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đều không có lý do ra tay.

Hàn Hú không nghĩ tới, nếu như y biết thì cũng sẽ không phái Mặc Kinh Vũ tới.

Mặc gia cổ xưa mà cường đại, càng rất khó nghĩ đến Trang Cao Tiện sẽ điên cuồng như vậy.

Mà trong chuyện này, Mặc gia sẽ tuyệt đối không nén giận trước cái chết của Mặc Kinh Vũ.

Mặc gia cũng căn bản sẽ không sợ một Hoàng Duy Chân.

Dưới tình huống mọi chứng cứ đều rõ ràng hướng về một người, trước tiên khống chế được nghi phạm, là sự lựa chọn quá bình thường.

Nhưng Hoàng Kim Mặc, tuyệt đối không có khả năng bó tay chịu trói.

Cho nên có kết quả hiện tại.

Khương Vọng hiện tại không rõ lắm chính là, Trang Cao Tiện dựa vào đâu mà có tự tin có thể giấu diếm được Mặc gia, mà Mặc gia một lần liền phái ra hai chiến lực cấp Chân Nhân, thật sự cũng có chút bị tình thế bắt buộc...

Nhưng những điểm khó hiểu này, cũng không cản trở mọi chuyện diễn ra.

Sát cục trong trận này, thể hiện sự hiểu biết của quân thần Trang Cao Tiện đối với Hoàng Kim Mặc, sự nắm chắc tâm tính thế lực khắp nơi, lại không phải chỉ là ngày một ngày hai. Trong đạo phong chân chính, đoạt đến thành quả cho mình.

Tiếp đó về sau thì sao?

Nếu như Hoàng Duy Chân không thể thành công trở về, chuyện này liền hoàn toàn kết thúc.

Nếu như Hoàng Duy Chân có thể thành công trở về, Hoàng Duy Chân đối đầu với Mặc gia, bất luận bên nào thắng bên nào thua, đối với Trang Cao Tiện mà nói đều không có gì xấu. Mặc gia xảy ra chuyện, bên bị dao động chính là Ung quốc mới được sinh ra, mà đây chính là kết quả mà Trang quốc muốn nhìn thấy nhất.

Lui thêm một bước nữa mà nói, cho dù Hoàng Duy Chân có thể thành công trở về, cũng không phải là chuyện trong một hai năm, làm sao biết Trang Cao Tiện không thể dựa vào thực lực quốc gia quật khởi, chứng đạo Chân Quân? Một Chân Quân dĩ nhiên chưa chắc có thể đối phó được Hoàng Duy Chân lúc đó, nhưng sự ủng hộ của Đạo Môn đối với một Chân Quân thì không phải là thứ hiện tại có thể so sánh hay đo lường...

Có thể nói kế hoạch mà Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối mạo hiểm làm đến một bước này, đã là bất luận đi về hướng nào, Trang quốc đều tất nhiên có thể thu được kết quả có lợi.

Đây mới chính là bố cục của bọn họ!

Ngoài ra, những thứ kia.

Cái gì mà Lâm Chính Nhân nhất định phải biểu hiện giá trị sống sót của y. Cái gì mà Đỗ Dã Hổ không thể không dùng mạng để đạt được sự tín nhiệm, cái gì mà Khương Vọng không thể không nhịn đau đánh Đỗ Dã Hổ cho gần chết...

Cũng chỉ là nước cờ tiện tay đánh xuống trong ván cờ này mà thôi!

Cũng thuận tiện mê hoặc Chúc Duy Ngã.

Có đôi khi chuyện ngươi cảm thấy lớn nhất thiên hạ, người mà ngươi cảm thấy quan trọng nhất trên đời.

Chỉ là người khác tiện tay làm ra, người khác tùy ý xoa nắn...

Đối với Khương Vọng mà nói là thế, đối với Đỗ Dã Hổ cũng vậy, thậm chí đối với Lâm Chính Nhân mà nói, cũng là như vậy.

Chỉ là như vậy...

Khương Vọng trầm mặc đi ra ngoài thành, trên trời không biết đã bắt đầu mưa phùn từ lúc nào.

Mưa bụi mịt mù, không nhìn thấy gì rõ ràng.

Một số người mặc trang phục Tội Vệ vây tới.

Khương Vọng nhận ra một người trong số đó... chính là gia hỏa dáng vẻ uể oải dựa ở ngoài cửa thành thu mệnh kim kia.

Bọn họ đương nhiên không phải tới đây gây chuyện.

Thậm chí ấp úng, không dám nói chuyện.

Tội Quân đã bị người ta bắt đi rồi, Tội Vệ còn có ý nghĩa tồn tại gì chứ?

Đa số người trong số đó, chỉ lo lắng nhìn Liên Hoành Khương Vọng nhấc trên tay.

Khương Vọng ném Liên Hoành đang hôn mê cho bọn họ..

Chỉ nói: "Thành Bất Thục không còn, tự lo mạng mình mà sống đi thôi.

Thành Bất Thục, trung tâm không hợp pháp từ xưa tới nay, ngay tại đây, trong câu nói này tan thành mây khói. Người kia thì trong những ánh mắt nghi hoặc, lo sợ, mê mang, một mình mang theo nửa thanh trường thương rời đi.

Nón tre áo tơi, mặc kệ mưa bụi.