← Quay lại trang sách

Chương 2568 Khuyên Người Phải Có Lòng Khoan Dung (1)

Từ khi rời khỏi thư viện Thanh Nhai, gương mặt của Khương Vọng luôn trong trạng thái tê liệt.

Cái tên trộm Mạc Tư kia không hề có tí ý tốt nào.

Cái chó má gì mà "giúp ngươi tự nghiệm chứng bản thân Đều là để cho Mạc Tư sắp xếp thành tài liệu giảng dạy trực tiếp rồi!

Mỗi một đệ tử thư viện tới, trước trận chiến đều sẽ thương lượng chiến lược đầu tiên, trong trận chiến thì chỉ điểm bất cứ lúc nào, sau đó lại còn tổng kết cẩn thận sau trận chiến, làm thành một bộ hoàn chỉnh, lợi dụng Khương Vọng vô cùng rõ ràng.

Rõ ràng hắn tới để vấn kiếm, muốn giao phong với cường giả cùng cảnh này, kiểm chứng sở học của nhau, để theo đuổi ý nghĩa cuối cùng của Ngoại Lâu Cảnh. Cuối cùng lại vô cùng thành thật trở thành một lần bồi luyện cho đệ tử thư viện Thanh Nhai!

Mười bảy trận giảng dạy chiến đấu a.

Đó là một cuộc chiến tẻ nhạt và tỉ mỉ, mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần.

Nhất là trong khi đang đánh, Mạc Tư sẽ thỉnh thoảng cho tạm dừng một lát. Sau đó bình luận một chút, rồi lại hô một tiếng tiếp tục.

Trong khi tổng kết sau cuộc chiến, Mạc Tư còn kéo Khương Vọng thảo luận cá nhân—– "Ngươi xem nếu như lúc ấy hắn ta như vậy như vậy, có phải ngươi sẽ như vậy như vậy hay không." mấy kiểu như vậy. Khương Vọng cảm giác bản thân như một con khôi lỗi do Mặc Môn làm ra, còn chả bằng một con khôi lỗi. Dù sao khôi lỗi có phải tiêu tiền đâu!

Hắn thì hay rồi.

Đưa đến tận cửa cực khổ dạy dỗ, để cho đệ tử thư viện nhà người ta "nhìn ra thiên hạ", lại còn phải cám ơn người ta! Tệ nhất là còn phải trả tiền cho khoản "nghiệm chứng bản thân" nữa chứ...

Tuy nói là mười bảy cuộc chiến này dễ như bỡn, trận nào cũng chiến thắng cả. Tuy nói là đệ tử Ngoại Lâu của thư viện Thanh Nhai ai cũng đều có phong tư, không thể nói hoàn toàn không có thu hoạch gì từ mấy trận chiến đó được. Tuy nói là danh tiếng của hắn đã vang xa... nhưng Khương Vọng chẳng có chút vui sướng của người thắng lợi nào cả, chỉ có sự bóc lột chua cay mà thôi.

Quá chua cay rồi.

Chuyến này tới thư viện Thanh Nhai, hắn đã cảm nhận được cảm thụ của lão hoàn ngưu.

Hình ảnh ẩn dụ chỉ một người phục vụ nhân dân một cách trung thực và siêng năng. Cống hiến quên mình như một người thợ cao già.

Thứ ăn vào là cỏ, thứ bán ra lại là máu.

Đến khi Khương Vọng vội vã từ giã, rời đi như trốn chạy, hắn mới kịp nhận ra, lần này hắn tới thư viện Thanh Nhai, còn không kịp uống cả một ngụm nước, chỉ đến để cống hiến!

Ai nói thư viện Thanh Nhai tản mạn tự nhiên?

Điều gì đã khiến cho hắn có ảo giác là Hứa Tượng Càn sư huynh là một người phúc hậu cơ chứ?

Hứa Tượng Càn không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm chác nào, tận dụng tất cả mọi thứ có thể tận dụng.

Không phải người một nhà, làm sao có thể vào một cửa được?

Đáng ghét! Đáng hận!

Khương Vọng vừa sửa sang lại mấy bộ Thanh Nhai kiếm thuật mà hắn vừa ăn trộm được trong quá trình giao thủ, hóa giải những bộ phận hắn có thể lợi dụng được, hóa nhập vào bên trong kiếm thức Nhân Đạo... vừa giận dữ bất bình suy nghĩ.

Hắn ôm nỗi oán niệm với sự bất lương của đệ tử ở thư viện Thanh Nhai, tiếp tục lên đường.

Hướng về phía đông bắc, đi thẳng về phía Đông Vương Cốc.

Dĩ nhiên trên đường đi cũng có rất nhiều quốc gia và tông môn, nhưng không còn một ai đáng giá để hắn dừng chân lại nữa.

Đông Vương Cốc nằm ở phía đông của Đoạn Hồn Hiệp, thanh danh hiển hách, nhưng trên thực tế những người ngoài tông môn có rất ít hiểu biết về vị trí của Đông Vương Cốc.

Vì sống ở một nơi hẻo lánh, xung quanh lại toàn là độc dược, chướng khí lan tràn nên không người lạ nào dám đến gần.

Bản thân những tu sĩ của Đông Vương Cốc cũng không thích khoe khoang, hoặc là muốn làm mờ đi cảm giác đối lập với Tề quốc, nên mấy năm gần đây họ luôn cố ý khiêm tốn lại.

Ngược lại, một số tông môn trực thuộc, hàng năm đều hiển thánh ở bên ngoài.

Trong khu vực do Đông Vương Cốc khống chế, cũng có không ít thường dân bách tính sinh hoạt, độc chướng ngàn dặm vây lại, y hệt như một quốc gia độc lập.

Nhưng bách tính sống trong phạm vi do Đông Vương Cốc thống trị thì cũng không được phép dời ra bên ngoài.

Thậm chí cả việc tiếp xúc với ngoại giới, Đông Vương Cốc cũng phần nhiều phải thông qua Thân quốc hoặc những tông môn trực thuộc để thực hiện.

Dĩ nhiên, để dời đi.

những người bình thường không có lực lượng siêu phàm che chở, thì căn bản cũng không có năng lực Cũng không có tín đồ nào sống trong thuộc địa của Huyền Không Tự muốn đi đến quốc gia khác cả. Nhiều người bình thường dành cả cuộc đời của họ có lẽ chỉ loanh quanh quanh ở những tiểu trấn gần nơi họ sinh ra. Nhiều người thậm chí chưa bao giờ ra khỏi làng trong suốt cuộc đời của họ.

Chỉ là nói sự quản chế của Đông Vương Cốc có thể càng nghiêm khắc hơn... nhưng cũng chỉ là như thế thôi.

Đương nhiên Nhân Tâm Quán là một đại tông môn trong thiên hạ.

Mặt mũ của Dịch Đường cũng sử dụng cực tốt ở chỗ này.

Khương Vọng lấy ra thư tiến cử của Dịch Đường, đột nhiên có hơn chục người vây quanh lấy hắn.

Người người cầm đao nâng kiếm, vô cùng nhiệt tình.

Rất chân thành thăm hỏi sức khỏe, cũng tha thiết mời hắn uống cùng họ mấy ly rượu nhạt. Khương Vọng uyển chuyển cự tuyệt, cũng bày tỏ mình là do Dịch Đường đề cử, trên người còn có sứ mệnh, không thể lạm dụng quyền lực, hảo ý của mọi người chỉ có thể ghi nhận trong tâm khảm. Đồng thời hắn cũng khuyên mấy tiểu hài tử không nên uống rượu, lại nói rõ, ta tới để tìm đại nhân nhà các ngươi... Tóm lại sau khi trao đổi một cách thân thiết xong.

Một nhóm người lớn từng bước "hộ tống" hắn đi tìm Tạ Quân Mạnh - người đầu tiên muốn bái phỏng mà Dịch Đường chỉ đích danh trong thư tiến cử.

Đây là người nam tử có ngoại hình quá mức xinh đẹp, chỉ là màu da có hơi tái nhợt một chút, nên nhìn có vẻ hơi bệnh tật.

Khi Khương Vọng nhìn thấy hắn ta, hắn ta mới đi ra từ trong một cái hầm ngầm đen ngòm.

Mặc áo choàng xanh có cổ, tóc dài xõa xuống, trong tay cầm một con quái sà hai đầu đang vặn vẹo không ngừng, giơ lên quan sát tỉ mỉ dưới ánh mặt trời.

Lớp vảy mịn kia có màu đen thui, nhưng khi lật lên lại có những đường sóng tuyết dày đặc.