Chương 2569 Khuyên Người Phải Có Lòng Khoan Dung (2)
Nhóm người hộ tống Khương Vọng không ai lên tiếng.
Vì vậy Khương Vọng cũng không nói gì.
Sau khi Tạ Quân Mình tự mình quan sát tỉ mỉ một lúc, liền tiện tay ném con quái xà vào trong cái hầm ngầm kia.
Sau đó mới cười nói với Khương Vọng: "Chờ lâu rồi! Nghe nói ngươi tìm ta?"
Khương Vọng nhai đi nhai lại: "Ta ngưỡng mộ các hạ đã lâu..
"Dịch Đường có quan hệ gì với ngươi?" Tạ Quân Mạnh trực tiếp cắt đứt câu chuyện của hắn, lại giơ tay lên phẩy phẩy tay với những người đứng bên ngoài: "Các ngươi lui xuống trước đi.
Một đám đệ tử lộn xộn của một đại bang như Đông Vương Cốc, không có bất kỳ lời nói dư thừa nào, cứ thế im lặng rời đi.
Đây là một người có tính cách hết sức ưu việt, hơn nữa có thể tính khí cũng không tốt lắm. Trong lòng Khương Vọng phán đoán, ngoài miệng nói: "Chỉ quen biết thôi"
Tạ Quân Mạnh cười, nụ cười của hắn ta có một loại mùi vị u lãnh đến khó hiểu: "Sao thế, không phải là kẻ thù à?"
"Ha ha ha, cũng không tính là thế. Khương Vọng cố gắng điều chỉnh bầu không khí, để sau đó có thể đi vào đề tài so tài: "Thật ra Dịch huynh cũng đã nói, thư tiến cử của hắn ta có thể dẫn đến phiền toái cho ta, nhưng ta cảm thấy, Đông Vương Cốc là thiên hạ đại tông, Tạ huynh ngươi là chân truyền của danh môn, chắc không đến nổi giận cá chém thớt vào ta. Thật ra thì ta lần này ta tới...
Tạ Quân Mạnh gật đầu một cái, tự nhiên nói: "Nếu như hắn ta đã nhắc nhở như vậy, thì cũng có thể coi là bằng hữu"
"Hắc! Tên tiểu tử này rảnh rỗi như vậy, còn tùy tiện viết thư làm phiền tới ta. Vừa vặn ta mới nghiên cứu ra một loại độc tố, dùng ngươi để thử nó không phải là thích hợp hay sao?"
Hắn ta càng nói càng cảm thấy ý tưởng của bản thân rất tốt, Tạ Quân Mạnh nhìn Khương Vọng nói: "Đừng khẩn trương, ta sẽ để dành đầy đủ thời gian, để cho ngươi có thể chạy về Nhân Tâm Quán. Là thiên hạ đệ nhị y tông, y thuật của bọn họ rất tốt!"
Vừa nói, hắn ta vừa giơ ngón tay chỉ về phía Khương Vọng: "Nhưng tốt nhất ngươi đừng có giãy giụa, nếu không ta nhầm lẫn liều lượng thuốc thì ngươi sẽ chết rất thảm đấy"
Vừa dứt lời, một đạo khói đen từ đầu ngón tay của Tạ Quân Mạnh phun ra, bay thành một đường, cực kỳ nhanh chóng công kích Khương Vọng!
Cuối cùng con mẹ nó không nói hai lời, đã lấy Khương Vọng thử độc.
Lúc này đầu Khương Vọng đội đấu lạp, trên người khoác áo tơi.
Không để lộ ra dung mạo, cũng không nói lời nào.
Chẳng qua là chỉ trong nháy mắt đã bày ra thế lực, con ngươi chuyển thành màu kim xích.
Kiền Dương Xích Đồng, dẫn phát Tam Muội Chân Hỏa Quả thật không cần nói nữa, Nhân Tâm Quán và Đông Vương Cốc rốt cuộc ai mới là y đạo đệ nhất tông, dĩ nhiên cũng chẳng quan hệ gì với hắn. Việc Tạ Quân Mạnh tùy tiện lấy người thử độc, dĩ nhiên cũng khiến hắn hơi tức giận. Nhưng dưới tình huống này, dùng loại hình thức này để phát động chiến đấu, so với một cuộc tỉ thí nghiêm túc, thì càng hợp ý hắn hơn, cũng càng có thể nghiệm chứng tu vi của hắn.
Hắn không có gì có thể nói, thứ cần đáp lại, chỉ là bản thân cuộc chiến.
Nơi mà ánh mắt quét tới, cũng chính là nơi mà ngọn lửa bùng cháy lên. Luồng khói đen đánh tới một nửa kia, bùng cháy dữ dội, phát ra tiếng vang chít chít xì xì kỳ lạ, giống hệt như một đám động vật sống vô cùng nhỏ bé!
Nhưng cũng ngay lập tức bị đốt sạch hết. Nhất thời trống rỗng.
Một cái trống trơn.
Tạ Quân Mạnh nhướng mày lên, lạnh lùng nói: "Ngươi gặp phiền phức lớn rồi!"
Vào giờ khắc này, thanh âm của hắn có một quy luật rất quái dị, giống như tiếng sáo, nhưng lại phát ra tiếng vang khiến người ta cảm thấy phiền chán.
Sau lưng hắn ta, một mảng lớn sương mù màu đen đột nhiên tuôn ra, bốc hơi tràn ngập không trung. Trong màn sương đen, những con vụ xà * uốn lượn từng con một. Giống như một bông hoa rắn cuộn lại, nó nở rộ sau lưng hắn ta, vượt qua hắn ta và đồng loạt lao về phía Khương Vọng.
* rắn sương mù Hoặc lộ ra răng nanh, hoặc thè lưỡi rắn ra, kết hợp thành các loại tội trạng.
Trước đó, những mùi vị tanh hôi kia cũng đã tiến gần lên trước một bước!
Mà Khương Vọng trực tiếp phong bế tị thức, dưới chân đạp một cái!
Đạp ra diễm hoa nở khắp nơi, diễm tước bay đầy trời.
Hỏa Giới huy hoàng lượn mở ra quanh người, bốn phương tám hướng không lưu lại một chút kẽ hở nào.
Hắn biết rõ thủ đoạn sử dụng độc của Đông Vương Cốc rất khó để phòng bị, vì thế hắn tự cô lập bản thân trước một bước, đảm bảo không lật thuyền trong mương.
Sau đó tầm mắt xê dịch, ánh mắt dẫn xích hỏa, đốt cháy từng con từng con vụ sà đang tấn công về phía hắn.
Vụ xà bị đốt thành hỏa xà, lách tách vang lên trong không khí.
Đồng thời, đôi con ngươi màu đỏ của Khương Vọng hơi di chuyển trong Hỏa Giới, nhìn về phía Tạ Quân Mạnh.
Vì vậy đốt lên!
Khi Tam Muội Chân Hỏa rơi xuống người Tạ Quân Mạnh, tầm mắt của hắn cũng đã giao với tầm mắt của Tạ Quân Mạnh!
Trong nháy mắt dẫn phát cuộc chiến thần hồn!
Một hơi thở của cuộc chiến bên ngoài, đã là ngàn năm trong cuộc chiến thần hồn.
Ở bên trong thế gian thần hồn, Đơn Kỵ Phá Trận Đồ của Đại Sở Hạng thị nhanh chóng được mở ra.
Như có tiếng trống trận vang lên, như có tiếng chém giết mở ra.
Bóng người đầu đội đấu lạp, thân mang áo tơi của Khương Vọng ấn lên trên đó, dùng nó như một cây cầu, giết thẳng vào bên trong Thông Thiên Cung của Tạ Quân Mạnh Cùng lúc khi thân thể do thần hồn hiển hóa tấn công.
Tê tê tê, tê tê tê.
Vô số Thần Hồn Nặc Xà cũng chui vào bên trong Thông Thiên Cung.
Dùng Nặc Xà bên trong thế gian thần hồn, để báo thù cho những con Vụ Xà ở bên ngoài cơ thể!
Lại có Thần Hồn Diễm Tước, bay cao ở trên khung đỉnh của tòa Thông Thiên Cung này, phát ra âm thanh kỷ kỷ, mổ phá đạo nguyên của nơi này.
Trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, Khương Vọng đã hoàn thành cuộc xâm lược toàn diện. Ở trong Thông Thiên Cung, lúc này Tạ Quân Mạnh đứng trên đỉnh đầu của một con thiềm thừ mắt xanh to lớn, biểu tình có chút kinh ngạc: "Ai cho ngươi dũng khí, dám can đảm giết thẳng vào trong Thông Thiên Cung của ta?"
Vừa nói, hắn ta vừa uốn cong ngón giữa hất về phía trước, thần hồn chi lực khuếch tán trước mặt lập tức ngưng tụ, tụ thành một cây châm ngân, như tia chớp bắn ra, xuyên qua không trung.