Chương 2587 Đoạt soái (1)
Nói là chuyện lớn, thì chuyện tranh giành chủ soái phạt Hạ, chính là chuyện lớn nhất mấy ngày gần đây của Nếu Tề quốc.
Khương Mộng Hùng, Tào Giai, Trọng Huyền Trử Lương, Tu Viễn, đều là những nhân vật đứng đầu không thể nghi ngờ, thậm chí trước chữ "đứng đầu" này, không cần thêm bất cứ từ ngữ giới hạn nào.
Trọng cuộc cạnh tranh của bọn họ, thứ được mất không phải là một chức phần. Dưới tiền đề là bảo đảm phạt Hạ thắng lợi, phía sau tất nhiên liên quan đến lịch sử, liên quan đến lợi ích các phương, liên quan đến bố cục chính trị của toàn bộ Tề quốc, đương nhiên cũng nhất định liên quan đến Tề thiên tử ở toàn bộ bàn cờ thiên hạ. Trước trận đại chiến phạt Hạ quan trọng như vậy, đối mặt với mấy vị danh tướng thiên hạ tích cực thỉnh chiến, Tề thiên tử gió thoảng mây trôi nhẹ nhàng nói một câu dùng quân lược định đoạt soái vị, tiện tay hạ cờ, khiến cho gió bão đều ẩn ở đáy hồ, hiển thị rõ năng lực đánh cờ của thiên tử! Trên mặt Trọng Huyền Thắng treo nụ cười quen thuộc, dáng vẻ uể oải nói: "Thâm ý của thiên tử quá sâu sắc. Nơi này là phủ Định Viễn Hầu.
Khương Vọng mới trở về Lâm Truy, đã bị Trọng Huyền Thắng kéo đến nơi này cùng nghe cơ mật.
Lúc này, trong thư phòng hầu phủ, chỉ có bốn người Trọng Huyền Trử Lương, Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng, Thập Tứ mà thôi.
Trọng Huyền Trử Lương thân hình hơi mập, ngồi dựa phía sau bàn sách rộng lớn được làm từ gỗ tử trầm, biểu cảm hiền hòa không nhìn ra cái gì gọi là thái độ "Hung Đồ", mắt nửa khép nửa mở, giống như đang dưỡng thần. Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng thì kéo một cái ghế, tách ra ngồi trước bàn sách. Đương nhiên cái ghế mà Trọng Huyền Thắng ngồi có chiều rộng phải gấp đôi cái ghế mà Khương Vọng ngồi.
Vì hình thể, Trọng Huyền Thắng đi đến đâu cũng phải mang theo cái ghế đặc chế của mình, nếu không cũng chỉ có thể đứng, hoặc là ngồi trên chiếu. Chỉ có trong phủ của Trọng Huyền Trử Lương là hắn ta không cần như thế, nơi này vĩnh viễn có ghế mà hắn ta có thể ngồi.
Thập Tứ vẫn theo lệ cũ ẩn mình trong áo giáp, đứng sau lưng Trọng Huyền Thắng, yên lặng như bức tượng.
Nghe thấy những lời này của Trọng Huyền Thắng, Trọng Huyền Trử Lương mới lặng lẽ mở mắt, mở miệng nói: "Thâm ý gì?"
"Ha ha ha ha. Trọng Huyền Thắng cười vui vẻ: "Xin thúc phụ đại nhân yên tâm, ta sẽ không nói bừa" Người ta là trống vang không cần chùy nặng gõ, hắn ta là người mà ngươi chỉ vừa cử động bả vai, còn chưa giơ tay lên, thì đã tự mình vang lên rồi.
Khương Vọng yên lặng suy nghĩ, cũng không nói lời nào.
Trọng Huyền Thắng lúc này lại hỏi: "Mấy vị kia đưa ra quân lược thế nào?"
Trọng Huyền Trử Lương rốt cuộc không thể nào quá mức so đo với thằng nhãi này, suy nghĩ một chút, nói: "Lúc đó thiên tử nói để mọi người sau hai ngày đưa ra quân lược trước, dùng quân lược chọn ra chủ soái. Trấn Quốc Đại nguyên soái lúc ấy ngay trước mặt thiên tử vẽ bản đồ trong không trung, mô phỏng núi non sông ngòi, binh mã quân giới... Diễn một lần quân lược.
"Chuyện phạt Hạ, Quân Thần tất nhiên sớm có tính toán.
Trọng Huyền Thắng như có điều suy nghĩ nói: "Có lẽ phần quân lược này không tìm ra kẽ hở"
Trọng Huyền Trử Lương cảm khái nói: "Quân Thần dụng binh, quả thực độc nhất vô nhị. Danh tướng cả nước, có ai không có ý đồ với Hạ quốc, có ai không từng nghĩ qua quân lược phạt Hạ? Nhưng một phần quân lược này của Quân Thần, đè áp quyền mưu, đại thắng tình thế, quả thật vô địch!"
Hai mắt Trọng Huyền Thắng sáng lên: "Hận không thể nhìn thấy!"
Trọng Huyền Trử Lương nhìn hắn ta: "Nghĩ gì thế? Đó là thứ mà ngươi có thể thấy hả?"
Quân lược phạt hạ của Khương Mộng Hùng, đương nhiên là cơ mật tối cao hiện tại của Tề quốc, lúc đó diễn quân lược, người tham gia cũng chỉ có mấy người bên trong Chính Sự Đường, Chiến Sự Đường kia.
Trọng Huyền Trử Lương đương nhiên không có khả năng phạm sai lầm này, nói cho Trọng Huyền Thắng biết."Đây không phải là đang ở trước mặt ngài, không cần giấu lòng hiếu kỳ của mình sao?" Trọng Huyền Thắng cợt nhả: "Ở trước mặt người ngoài, ta không như vậy đâu?
Từ cái lần Trọng Huyền Trử Lương vì hắn ta mà rút đao với Quân Thần, thì hắn ta ở trước mặt Trọng Huyền Trử Lương, liền không hề... cẩn thận từng chút một như trước nữa. Thậm chí có thể nói... Có chút hếch mũi lên mặt. Trọng Huyền Trử Lương cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Có đôi khi cảm thấy lòng được an ủi, cũng có đôi khi cảm thấy buồn phiền.
Dứt khoát không lên tiếng nữa.
Cả người Trọng Huyền Thắng vùi trong lớp đệm lót mềm mại, ngồi ngả ngớn, cười hì hì nói: "Tào soái thì sao?" Ai có thể nghĩ đến đường đường là Hung Đồ lại có tính tình tốt như vậy, kiên nhẫn như vậy, cơ hồ là được hỏi thì đáp hết: "Tào soái cũng đã sớm làm xong quân lược phạt Hạ, nhưng mà lúc ấy cũng không lấy ra. Mà đợi đến ngày hôm sau, trực tiếp kéo mười cái rương vào cung, bên trong là địa đồ, trận đồ, dự tính chi phí lương thảo, so sánh quân giới, tình hình dự trữ và hao tốn đạo nguyên thạch... Các loại tài liệu, thậm chí bao gồm cả địa chí Hạ quốc... Quân lược của y, ước chừng nói một ngày một đêm"
"Tốt. Trọng Huyền Thắng buông tay nói: "Ưu thế quen thuộc hoàn cảnh của ngài cũng không còn rồi" Trọng Huyền Trử Lương cũng tự lắc đầu: "Thì cũng không có cách nào. Quân lược của Tào soái đầy đủ, khiến người ta xem thế là đủ rồi. Mọi sự thiên biến vạn hóa trong chiến tranh, đều ở trong lòng bàn tay hắn ta, ta chỉ có thể tự mình mặc cảm "Haizz!" Trọng Huyền Thắng đột nhiên thở dài nói: "Thế hệ trước nhân tài quá nhiều, người trẻ tuổi tài trí hơn người như ta khi nào mới có ngày nổi danh đây?"
Trọng Huyền Trử Lương cười mắng: "Ngươi trước tiên thành tựu Thần Lâm rồi hãy nói chuyện đi, người trẻ tuổi tài trí hơn người!"
"Dục tốc bất đạt" Trọng Huyền Thắng nhân được câu trả lời mà mình muốn, cho nên chuyển lời: "Thế Tu soái đâu? Quân lược như thế nào? Mặc dù y không có cơ hội gì, nhưng y và Khương Vọng của chúng ta rất có giao tình. Có lẽ Khương tước gia đang rất hiếu kỳ. Hắn ta cố ý nhìn Khương Vọng một chút: "Có phải hay không?"
Khương Vọng chỉ liếc một cái, không nói tiếng nào.
Hắn tự biết không biết chữ nào đối với quân lược, cũng không có quyền lên tiếng đối với tình thế triều chính, kiên trì nguyên tắc chỉ đem một đôi tai tới, nghe, học, chỉ có vậy.