← Quay lại trang sách

Chương 2588 Đoạt soái (2)

Từ góc Khương Vọng đang ngồi nhìn sang, có thể thấy sau lưng Trọng Huyền Trử Lương, treo một bức hoạ sát khí đằng đằng. Bức họa vẽ hai viên võ tướng, một cầm đao, một cầm thương, khung cảnh sóng vai phá trận. Phong cách bức họa cực kỳ lăng lệ, nét bút lác đác, nhưng đã phác họa ra sát khí tung hoành. Đề viết "Danh đao phá trận", lạc khoản là "Cố Hàn".

Hắn nghĩ, Cố Hàn là ai đây? Xem họa tác là trình độ danh gia, nhưng sao lại không biết người đó là ai... Đoán chừng là không thể thành danh.

Đương nhiên tại cũng không bỏ qua lời đáp của Trọng Huyền Trử Lương.

Trọng Huyền Trử Lương nói: "Tu Viễn nhiều đêm nhắm vào Hạ quốc, chế định ra một phần quân lược. Kỹ xảo và năng lực cực đỉnh, cũng có thể nói là một quân lược hàng đầu.

Khương Vọng nghĩ thầm, xem ra quân lược của thống soái Tù Điện quân, không hề khiến Định Vĩnh Hầu phục. Trọng Huyền Thắng lúc này lại cười nói: "Có lẽ quân lược của thúc phụ là đơn giản nhất!"

Mấy vị đại soái lần lượt trình bày quân lược trước thiên tử, chính là cơ mật tối cao của đế quốc, Trọng Huyền Thắng lại lộ ra dáng vẻ đã dự liệu từ trước.

Trọng Huyền Trử Lương dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn ta: "Vậy ngươi nói một chút xem, quân lược mà ta viết là gì?" Khương Vọng cũng cảm thấy tò mò.

"Quân Thần dụng binh thiên hạ vô song, quân lược của Tào soái hoàn mỹ không tỳ vết, Tu soái binh kỹ quả thật tinh xảo. Thúc phụ muốn thắng được soái vị, đã không còn cách nào."

Trọng Huyền Thắng từ từ ngồi thẳng lên: "Đơn giản là lập quân lệnh trạng! Có thể là năm tháng diệt Hạ, hoặc là bốn tháng diệt Hạ. Muốn cho thiên tử thấy được, ngài có thể kết thúc trận chiến này trong thời gian ngắn nhất, khiến cho quốc gia không có mối lo, cố kị. Đây là cơ hội thắng duy nhất trong lần tranh soái vị này, mà thúc phụ vừa lúc là nhân vật sắc bén nhất Tề quốc, không thể bỏ qua cơ hội thắng này, càng sẽ không e sợ khiêu chiến như thế!"

Trọng Huyền Trử Lương cười, nụ cười của ông ta và Trọng Huyền Thắng cực kỳ giống nhau.

Không lạnh không nóng mềm mại giống nhau, giống như cả người lẫn vật đều vô hại.

Nhưng mà ông ta đưa lên ba ngón tay.

"Ba tháng"

Ông ta nói: "Ta và thiên tử lập ra, là ước hẹn ba tháng diệt Hạ. Nếu như sau ba tháng, thiên hạ vẫn còn Hạ quốc, ta nguyện tước tước hiệu trở thành tù nhân, tự mình đi hình đài"

Ngữ khí của ông ta bình tĩnh.

Nhưng Khương Vọng nhất thời chấn động khó tả!

Lại không cần bàn đến việc một nhân vật có thực quyền tối cao ở bá chủ quốc hiện tại, dám vứt bỏ đi toàn bộ tích lũy cả đời, cần có sự quyết tâm bực nào.

Chỉ bàn đến quân lệnh trạng ba tháng diệt Hạ này, sự sắc bén mà nó thể hiện ra, thật đúng là thiên hạ vô song! Hạ quốc dù sao cũng từng có danh nghĩa mặt trời mọc khắp cửu quốc, nó đã từng trải dài hai khu vực Đông Nam, có tư cách tranh đoạt bá quyền thiên hạ. Hiện tại mặc dù suy yếu, nhưng cũng là con rết trăm chân, chết mà không ngã.

Sau trận chiến Tề Hạ năm đó, đổi niên hiệu Thần Vũ, tiếp tục sử dụng niên hiệu đó đến nay, có thể thấy được là hùng tâm chưa mất, chưa từng quên đi mối nhục nhã.

Qua nhiều năm như vậy, quả thật đã sẵn sàng ra trận, không có một ngày thả lỏng, dần dần khôi phục vài phần năm xưa.

Dõi mắt khắp danh tướng thiên hạ, có mấy người dám nói chỉ cần ba tháng có thể diệt Hạ?

Hết lần này tới lần khác, Trọng Huyền Trử Lương liền dám lập ra quân lệnh trạng như vậy! Trọng Huyền Thắng cũng nghiêm nghị, hắn ta biết rằng thúc phụ của mình có hung danh nổi tiếng khắp các nước, từ xưa đến nay mũi nhọn sắc bén, nhưng cũng vẫn là đánh giá thấp trình độ sắc bén của Cát Thọ đao! Diệt Hạ trong vòng 5 tháng so với 4 tháng, độ khó đã không giống nhau. Diệt Hạ trong vòng 3 tháng so với 4 tháng, độ khó lại càng tăng lên gấp mấy lần!

"Thúc phụ cảm thấy..." Trọng Huyền Thắng nói: "Thiên tử có thể chọn ngài làm soái không?"

Trọng Huyền Trử Lương cười nhạt: "Ai biết được? Lòng vua khó dò. Ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức, sau đó chờ thiên tử chọn lựa!"

Càng là nhân vật hiểu rõ Tề quốc, càng tới gần quyền lực cao nhất, lại càng có thể hiểu được uy nghiêm của Tề thiên tử.

Được xưng là Quân Thần Đại Tề, dụng binh đứng đầu, nắm đấm đứng đầu – Khương Mộng Hùng; danh hiệu "Người thiện chiến nhất thiên hạ" – Tào Giai; người được gọi là "Hung Đồ", quân tiên phong sắc bén vô song - Trọng Huyền Trử Lương; thậm chí là cả "Đại trượng phu hành tất viễn đồ" binh kỹ thuyết phục mọi người – Tu Viễn...

Nhiều nhân vật sáng chói như vậy.

Đều phải đợi quyết định của Tề thiên tử, đều cần thần phục với ý chí của Tề thiên tử.

Ba trăm dặm thành Lâm Truy, mấy vạn dặm lãnh thổ Đông vực, thậm chí là cả quần đảo Cận Hải, thậm chí là cả Mê Giới, thậm chí là cả phía sau Vạn Yêu Chi Môn, thậm chí là cả thiên hạ!

Ý chí của Tề thiên tử Khương Thuật, liền luôn đứng vững vàng ở đỉnh cao hiện thế như vậy.

Một lời núi lở, một lời sông sụp, một lời diệt quốc.

Trên dưới xa gần, thiên hạ bốn phương.

Giơ tay lên trời mở đất rộng, lật tay xuống khuấy động giông tố.

Nhân vật tuyệt đỉnh như Trọng Huyền Trử Lương, cũng chỉ có thể nói một câu, lòng vua khó dò!

Mà Khương Vọng được diện kiến Tề thiên tử nhiều lần, sao lại không khắc sâu cảm thụ như vậy đây?

Lúc này trong thư phòng ở phủ Định Viễn Hầu, ba người đang ngồi đều không nói gì, trong không gian không tiếng động ngầm hiểu ý nhau, cảm thụ được sự uy nghiêm cao lớn mênh mông kia.

"Lại nói tiếp..." Trọng Huyền Thắng đột nhiên nói: "Trận chiến Dương quốc lần trước, vẫn rõ mồn một, thòi gian trôi qua thật là nhanh" Khương Vọng hiểu, vì sao Trọng Huyền Thắng lại có sự cảm khái này.

Cuộc chiến diệt Dương năm 3918 đạo lịch, chính là bước ngoặt trong việc Trọng Huyền Thắng tranh đoạt vị trí gia chủ Trọng Huyền thị.

Từ một vị công tử béo ụt ịt không có hy vọng gì, đến người có địa vị ngang với Trọng Huyền Tuân, tranh nhau vị trí gia chủ Trọng Huyền gia, Trọng Huyền Thắng chỉ dùng một cuộc chiến.

Từ đó về sau dùng Khâu Sơn cung tặng Lý Long Xuyên, cầu được một câu nói của Đông Hoa học sĩ, yết kiến thiên tử, dùng một câu "Lòng kính yêu huynh trưởng", khiến Trọng Huyền Tuân bị đưa vào Tắc Hạ học cung, sau đó trong lúc tranh đấu với Vương Di Ngô, hầu như quét sạch thế lực của Trọng Huyền Tuân... Mọi thứ đều dựa vào tiền vốn kiếm được từ trận chiến Tề Dương.