Chương 2589 Đoạt soái (3)
Trong trận chiến này, hắn ta và Khương Vọng kề vai chiến đấu, giết quận thủ quận Nhật Chiếu Tống Quang của Dương quốc, xua tan chiến binh bản xứ, khiến cho Thu Sát quân vào Xích Vĩ, không có mối lo bên cạnh. Cũng trong cuộc chiến Xích Vĩ làm gương cho binh sĩ, hai người mang theo quân trận, liên thủ chém tướng đoạt cờ, khiến cho lão tướng Kỷ Thừa kết thúc bi tráng. Từng việc, từng việc, bây giờ có lẽ vẫn giống như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua.
Mà cuộc chiến Tề Hạ lần này, Trọng Huyền Tuân cũng đã xác định tham chiến. Trong đoạn thời gian đó, Trọng Huyền Thắng thông qua một loạt bố cục, triển hiện mưu lược hàng đầu của hắn ta. Còn Trọng Huyền Tuân thông qua đại sư lễ, Hoàng Hà Chi Hội, hành trình Mê Giới, triển hiện vũ lực cá nhân và sự tao nhã tuyệt trần trong thế hệ.
Cùng lúc đó, bản thân Trọng Huyền Thắng cũng là một tu sĩ siêu phàm có thiên phú không tầm thường, Trọng Huyền Tuân cũng có mưu lược bất phàm.
Bác Vọng Hầu lưỡng lự, ở trong phương diện nào đó, cũng là bởi tài hoa của hai người khó phân cao thấp.
Với thế cục thiên hạ hiện tại, trước sau đều rất khó xuất hiện thời cơ giống như cuộc chiến Tề Hạ lúc này. Ít nhất trong lúc Hầu gia Trọng Huyền Vân Ba còn sống, đoán chừng sẽ không có nữa.
Xét thấy tính quan trọng của trận chiến phạt Hạ lần này, nó tất nhiên có thể có ảnh hưởng cực lớn đối với toàn bộ Tề quốc, đương nhiên cũng liên quan đến rất nhiều người trong Tề quốc... Nói cách khác, thắng bại cuối cùng trong trận chiến tranh giành vị trí gia chủ Trọng Huyền thị, rất có thể cũng sẽ xảy ra trong trận chiến này.
Trong tướng môn, rốt cuộc cũng phải dùng thành tích trên chiến trường để nói. Cho nên Trọng Huyền Thắng luôn không dễ bộc lộ tâm tình, mới xúc động như thế! Vị trí gia chủ Trọng Huyền thị, ý nghĩa của nó đối với Trọng Huyền Thắng không giống bình thường. Hắn ta từ một người phải chịu vắng vẻ, có thân phận tội nhân của gia tộc, nhìn mặt nói chuyện, sống cẩn thận từng chút một nhiều năm như vậy, bắt được một cơ hội, có thể cùng ngồi sau bàn cờ với Trọng Huyền Tuân vừa sinh ra đã là thiên kiêu chi tử.
Giành từng quân cờ một, chiến đấu giành từng hơi một.
Từ Thiên Phủ bí cảnh đến trận chiến Tề Dương, rồi đến thương hội Tụ Bảo rồi đến Vương Di Ngô... Mỗi một bước đều đi rất cực khổ!
Dù sao thì Trọng Huyền Tuân từ nhỏ đã là một nhân vật được sư tổ phái Thái hư đánh giá cao.
Thiên hạ chân nhân có năng lực tính toán hàng đầu Dư Bắc Đẩu, liếc y một cái, liền nói rằng y đoạt hết sự tao nhã của cùng thế hệ.
Ra biển một chuyến, Huyết Hà chân quân vô tình gặp được y cũng thấy mà thích, muốn thu làm chân truyền.
Nhân vật như thế, hoàn toàn chính là nhân vật chính trời định trong truyện cổ tích. Bất luận là ai ngồi đối diện y, đều rất khó có phần thắng.
Mà Trọng Huyền Thắng lại từ trong hoàn cảnh xấu, từng bước hòa nhau, một lần tại chỗ áp chế Trọng Huyền Tuân!
Hiện tại khi Trọng Huyền Tuân cũng đã toàn diện phản công, cũng xem như duy trì cục diện cân sức ngang tài.
Nhưng lúc đầu, mấy gia lão Trọng Huyền gia kia vì cảnh cáo Trọng Huyền Tuân, mới cho Trọng Huyền Thắng một chút cơ hội, ai có thể ngờ đến chuyện hắn ta có thể làm đến một bước này? Trọng Huyền Thắng từ nhỏ không biết vì sao mình lại chịu sự đối xử lạnh nhạt, hắn ta không hiểu vì sao mình rõ ràng là công tử chính mạch của Trọng Huyền thị, lại không được bất cứ kẻ nào tôn trọng. Hắn ta không hiểu vì sao phụ thân mình là chân nhân đương thời, nhân vật phong hoa tuyệt đại, vì sao sau khi chết, ngay cả tên cũng là một sự cấm kỵ.
Nếu như có thể, hắn ta chẳng muốn mình từ nhỏ đã là một người thông minh.
Với tài hoa hiện tại hắn ta triển lộ ra, cho dù có rời khỏi Trọng Huyền gia, tương lai cũng... có tương lai. Nhưng hắn ta cần vị trí gia chủ kia, để chứng minh những sự nỗ lực mà hắn ta lặng lẽ làm trong mấy năm qua!
Bị người cố ý xô ngã, hắn ta liền nằm luôn, đợi đám người đi rồi, hắn ta lại đứng dậy.
Hắn ta chẳng muốn hỏi vì sao nữa.
Nhưng mà hắn ta muốn người ta biết...
Không thể như vậy.
Loại tâm tình này của Trọng Huyền Thắng, trước kia chỉ có Thập Tứ biết.
Hiện tại cũng chỉ có thêm một người là Khương Vọng.
Thập Tứ từ trước đến giờ đều ít nói chuyện trước mặt người khác. Cho nên Khương Vọng nói: "Thời gian qua cả huynh và ta đều không có ngày nào sống uổng, hôm nay như hôm qua, có lẽ ngày mai cũng như hôm nay"
Chúng ta hôm nay nỗ lực giống như hôm qua, ngày mai cũng sẽ nỗ lực giống như hôm nay.
Vậy thì sự thành công mà hôm qua đạt được, ngày mai cũng sẽ lần nữa thu hoạch được.
Đây đương nhiên là một kỳ vọng tốt đẹp.
Nhưng cũng chưa hẳn không phải là một loại khẳng định quá trình cố gắng của mình và Trọng Huyền Thắng từ trước đến nay.
Dù sao thì bọn họ cùng nhau hoàn thành rất nhiều chuyện, cũng đều đã từng bị một số người xem là không có khả năng Trọng Huyền Thắng cười một tiếng nói: "Ta đều gầy đi này!"
Sau đó mới nói: "Chúng ta muốn đều sẽ thực hiện. Ngày mai giống với hôm qua!" "Chiến tranh, quốc gia đại sự, chuyện sinh tử, tồn vong" Lúc này Trọng Huyền Trử Lương nói: "Không phải là chuyện mà các ngươi có thể cảm thấy ta cần ta cứ lấy. Nếu như ôm ý nghĩ như vậy ra chiến trường, ta sợ rằng chỉ có thể nhặt xác cho các ngươi!"
Cả Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng đều nghiêm nghị. Trong chuyện chiến tranh này, Trọng Huyền Trử Lương chắc hẳn là người có quyền lên tiếng nhất. Lần này Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng cũng muốn ra chiến trường, hắn ta cố ý mang Khương Vọng đến phủ Định Viễn Hầu, là muốn trước khi chiến đấu lại được dạy bảo một phen. Không cầu Khương Vọng trở thành người biết dụng binh, ít nhất cũng phải khiến hắn trong trận chiến lĩnh hội được ý đồ của chủ soái. Trước trận đại chiến này, cả Tề quốc duyệt binh luyện mã, người người mài dao soàn soạt. Nếu không phải lúc này Trọng Huyền Trử Lương vẫn đang đợi quyết định sau cùng của thiên tử, thì cũng sẽ không có thời gian để ý tới bọn họ.
Lúc này, Trọng Huyền Trử Lương nhìn hai người trẻ tuổi trước bàn sách, đương nhiên lời nói cũng chủ yếu hướng về Trọng Huyền Thắng, đứa cháu quá thông minh cũng quá cậy vào thông minh này của mình.