← Quay lại trang sách

Chương 2657 Thế gian này, độc anh hùng há có thể trường ca (2)

Oành! Oành! Oành!

Quân doanh Thần Vũ quân trú đóng trong thành cũng đánh vang trống trận, thoáng chốc huyên trời.

"Các tướng sĩ!" Tự Kiêu đưa tay đè xuống, phủ lên sóng triều, nói: "Lại đi nghỉ ngơi đi, hộ quốc đại trận đã mở ra. Thành Đồng Ương vững như thành đồng, mọi người có thể an gối rồi!"

Lúc này Long Tiều mới quay đầu ngựa, dẫn quân tự đi doanh địa.

Tự Kiêu nhìn quân ngũ Trấn Quốc quân đi xa, mới quay người trở lại, nói với văn võ huân thần trên cửa thành lầu: "Hộ quốc đại trận đã mở ra, cũng không cần đóng nữa. Đại Hạ ta chăm lo quản lý ba mươi hai năm, quốc khố tràn đầy, Nguyên thạch có rất nhiều. Lại không biết Tề tặc lao sư viễn chinh, trăm vạn đại quân này có thể ác chiến bao lâu!"

Hề Mạnh Phủ đứng trong một góc chệch hướng đám người, trông về Tề quân ở phía xa, im lặng khác thường.

Trong đại chiến, một khi hộ quốc đại trận toàn hiệu suất mở ra, thì không đạo lý lại tùy ý đóng lại.

Nhất là hiện tại Tề quân toàn diện xâm lấn, binh phát nhiều đường, Hạ quốc càng không có tư cách đóng lại hộ quốc đại trận.

Đương nhiên,"Không muốn đóng" và "Không thể đóng" quả thật là cách diễn tả sẽ ảnh hưởng thiết thực đến sĩ khí.

Mặc dù người ở đây đều là nhân vật cao tầng Hạ quốc, hiểu rõ trong lòng, Võ vương vẫn rất chú ý cách nói chuyện... Làm sao đến mức chú ý những chi tiết này chứ?

Trên cổng thành, dân và vương một mực không nói gì.

Võ vương còn đang nói gì đó, ước chừng là bố trí canh phòng tiếp theo, mấy phủ cần chú ý trọng điểm phòng ngự, Tề quân có những nhân vật nào cần chú tâm...

Nghe rồi lại nghe, ánh mắt Hề Mạnh Phủ lại càng trôi càng xa...

Bên ngoài thành Đồng Ương, doanh địa Tề quân đã chính thức được dựng lên.

Tường thấp, chướng ngại vật, tháp tên, nỏ lớn... từng trận bàn quân dụng, đại trận phòng ngự lâm thời dựng lên.

Quân trướng kéo dài, gần như thành một thành trên bình nguyên Giang Âm.

Đương nhiên, quân doanh dựng lâm thời này dù thoạt nhìn lại có quy mô, phòng ngự cũng không thể so bằng thành Đồng Ương được.

Nhưng Tề quân căn bản không sợ dã chiến, ngược lại còn ước gì Hạ quân ra khỏi thành tập kích doanh trại đâu.

Ban đêm đã đến gần, huyền minh đăng to lớn chiếu sáng nơi này giống như ban ngày.

Bờ đông Liên giang vẫn đóng băng, doanh trại quân đội cũng được buộc vào.

Thu Sát quân công phá Kiếm Phong Sơn và Trục Phong quân vừa mới kết thúc trận đại chiến thảm khốc đều ở tại bờ đông Liên giang, cùng Xuân Tử quân cách sông băng canh gác.

Chiến trường đã sớm được quét dọn xong.

Một xe tiếp một xe thi thể Tề quân được chở về bờ đông.

Do văn thư trong quân xác nhận rõ ràng thân phận, ghi chép công lao —— thực tế đã máu thịt be bét không nhận ra, các đội so sánh số sĩ tốt còn thiếu là có thể nhận biết.

Giờ khắc này, bờ đông Liên giang bị dọn dẹp ra một mảnh đất trống rộng lớn.

Vật thu gom trên chiến trường, tất cả thi thể Tề quân đều bị chồng chất ở đây.

Khi tấn công Kiếm Phong Sơn, không phải không có người chết. Dùng ba ngày khiến toàn cảnh phủ Phụng Tiết đổi màu cờ cũng mất không ít tính mạng của đồng đội.

Nhưng đều không chết nhiều bằng hôm nay.

Hơn ba vạn thi thể chất thành một đống là tình cảnh gì?

Đó chính là một ngọn núi im ắng!

Là thân thể máu thịt, nhưng cũng là bùn đất đá núi.

Bọn họ là đại đao, trường mâu của đế quốc Đại Tề, cũng là tường cao thuẫn dày của đế quốc Đại Tề. Sở dĩ đế quốc này có thể có thành tựu vĩ đại, có vinh quang, là bởi vì bọn họ kính dâng chính mình.

Bọn họ trải máu thịt của mình thành nền tảng dày đặc, sau đó mới có lầu cao vạn trượng vững chắc ngoi lên.

Lý Chính Ngôn toàn thân bọc giáp, phía sau ông ta là một đám chính tướng, phó tướng, đô thống... của Trục Phong quân

Bao gồm Lý Phượng Nghiêu, bao gồm Lý Long Xuyên, tất cả đều biểu lộ trầm lắng, nghiêm túc.

Tướng sĩ Trục Phong quân còn sống lặng lẽ vây rất nhiều vòng bên ngoài đống xác chết này.

Mọi người tránh ra một con đường.

Tào Giai mặc giáp, đi cùng Yến Bình mà tới.

Con đường kia lại từ từ khép lại.

Vị thống soái ba quân chủ đạo trận chiến phạt Hạ này, bước chân rất có lực, mà rất chậm.

Hắn ta đi đến bên cạnh Lý Chính Ngôn, dừng bước lại, bái thật sâu trước một ngọn núi tướng sĩ Tề quân chồng chất mà thành này. Đại biểu cho ý chí của toàn bộ quân phủ phạt Hạ sẽ không quên sự hi sinh của những tướng sĩ này.

Đã đến lúc...

Lý Chính Ngôn giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, như từ biệt.

Ngọn lửa nóng bừng dấy lên trên núi thây, mà ông ta lại nghiêng đầu đi, nhìn về phía bầu trời xa xăm.

Nam nhân mặt không đổi sắc khi kỵ quân xông vào nhau, xung phong đi đầu trên chiến trường, lúc này lại không đành lòng nhìn.

Mấy vạn người đang bị thiêu đốt.

Thứ thiêu đốt là thi thể của bọn họ. Thắp sáng cả bầu trời đêm nơi đất khách tha hương.

Tất cả người chinh chiến vì nước, tất cả người ra sức vì gia đình sau lưng.

Tro cốt của bọn họ sẽ được mang về quê nhà, cho những người mất đi bọn họ một chút tưởng niệm.

Lửa nóng hừng hực.

Lý Phượng Nghiêu xưa nay lạnh như núi băng, lúc này lại mở miệng, hát lên khúc hành quân.

Vết máu loang lổ không thể ảnh hưởng vẻ đẹp của nàng, ánh lửa tỏa ra mặt đẹp tuyệt khuôn của nàng, nở rộ như hoa sương ở nơi mai táng đồng đội này.

Giọng hát lạnh như sương bay bổng dưới bầu trời đêm.

Nỗi buồn thương dù giữa băng sương cũng không đông lạnh được lại rung động lòng người như thế.

Bao gồm Tào Giai, bao gồm Yến Bình, bao gồm Lý Chính Ngôn dùng sức trông về bầu trời đêm phía xa, bao gồm tướng sĩ tất cả Trục Phong quân ở đây đều không kìm lòng nổi mà mở miệng...

Quân nhân tính bằng hàng vạn, hàng chục vạn đồng loạt hát lên ——

"Y ô hi!

Đại trượng phu đi về hướng đông không cần phải về!

Biển cả muốn mai táng ta thì cứ mai táng ta.

Hôm nay người xuất chinh là ta,

Ngày mai người chôn xương là ta,

Thì thế nào, thì thế nào, lại thì thế nào?

Thế gian này độc anh hùng há có thể trường ca?

Ta sinh ra không thể thấy lão phụ đau buồn!

Sau khi ta chết nhìn cố thổ trống rỗng, nước mắt rơi xuống!

Da ngựa bọc thây không phải cái chết tốt đẹp.

Cùng nhau đầu bạc đến già đã thành hôm qua.

Thì thế nào, thì thế nào, lại thì thế nào?

Thế gian này độc anh hùng há có thể trường ca?..."