Chương 2658 Thế gian này, độc anh hùng há có thể trường ca (3)
Âm thanh của nó hùng tráng, âm thanh của nó bi thương.
Tiếng ca bay bổng trên bờ đông Liên giang, rất nhanh trong doanh địa Thu Sát quân cũng vang lên âm thanh hát khúc hành quân.
"Hôm nay người xuất chinh là ta,
Ngày mai người chôn xương là ta,
Thì thế nào, thì thế nào, lại thì thế nào?
Thế gian này độc anh hùng há có thể trường ca?"
Tiếng ca thổi qua Liên giang, thế là lại vang vọng trên bình nguyên Giang Âm to lớn.
Trong một buổi tối như vậy.
Khúc quân hành Đại Tề vây nhốt thành Đồng Ương...
Trên cổng thành thành Đồng Ương, những người còn lại đều tan đi.
Sau khi hộ quốc đại trận mở ra, có quá nhiều chuyện cần phải xử lý. Việc vận chuyển nguyên thạch, đóng giữ các nơi...
U Bình, Dự Từ, Lâm Vũ, Phụng Lễ, khắp nơi đều cần người...
Nhưng nội bộ thành Đồng Ương, không thể thiếu cường quân hãn tướng đóng giữ, lòng quyết chiến của sĩ tốt phải được trấn an ổn thoả, phòng ngự của thành trì cũng cần tiếp tục sửa chữa, tạo dựng...
Chỉ có Liễu Hi Di và Hề Mạnh Phủ còn trông coi ở nơi này, bọn họ một người nắm giữ Tướng Quốc ấn, một người nắm giữ Quốc Sư lệnh, chính là chỗ mấu chốt của hộ quốc đại trận... Thông thường không thoát thân được.
Nhưng thành lâu to lớn này rõ ràng đã rất vắng vẻ. Còn một người cắm rễ ở phía bắc, một đóng tại phía nam, ngược lại còn mạnh mẽ cách ra một lạch trời.
Hai người chất chứa oán hận đã lâu, không chỉ một lần hai lần cãi nhau ầm ĩ.
Lần trước trên điện nghị sự, chỉ càng cãi kịch liệt hơn chút thôi...
Năm ngoái Hề Mạnh Phủ dẫn đội đi Hoàng Hà Hội, lúc trở về đã từng bị Liễu Hi Di chỉ thẳng vào mũi mắng, nói ông ta không biết chỉ đạo, làm hỏng quốc uy. Hề Mạnh Phủ tức giận đến nỗi bày tỏ tại chỗ, lần sau để Liễu Hi Di đi tham dự, lại muốn xem xem lão già này có công chỉ đạo gì!
Cầm ánh sáng xanh mờ mịt nhiễm ra xung quanh trong tay, Liễu Hi Di đột nhiên hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: "Đến lượt ngươi đấy."
Pháp trận cách âm bao trùm toàn thành cũng tiêu hao không nhỏ.
Hề Mạnh Phủ cũng không nói lời nào, chỉ vươn tay giống vậy, tiếp quản pháp trận cách âm.
Không biết Tề quân muốn hát khúc quân hành đến khi nào đây?
Liễu Hi Di không còn chút hình tượng nào mà ngồi xuống, dựa vào góc tường phía bắc, híp mắt trừng một hồi.
Nhưng lão già năm đó còn có thể nằm ngáy o o trong trận chiến đấu bảo vệ thành Quý Ấp, hôm nay lại không thể ngủ được.
Ông ta liếc qua Hề Mạnh Phủ, chợt nói: "Ai!"
Hề Mạnh Phủ mặt không thay đổi xoay đầu lại, nhìn thẳng ông ta.
Vị tướng quốc tính tình nóng nảy, lâu nay xắn tay áo đánh nhau cùng người trên triều đình, nghiêm mặt nói: "Ngươi nói lời xin lỗi với lão phu thì chuyện giữa chúng ta liền xí xoá."
Hề Mạnh Phủ lẳng lặng nhìn ông ta một hồi, phun ra một chữ từ trong miệng——
"Cút!"
Liễu Hi Di lập tức nhảy dựng lên, hùng hùng hổ hổ: "Tiểu vương bát độc tử nhà ngươi, ngươi nói chuyện với lão phu kiểu gì đấy!? Không biết lớn nhỏ gì cả! Lúc lão phu mặc màu tím xanh trên người, ngươi còn đang nghịch bùn đâu!"
Hề Mạnh Phủ lại hoàn toàn không để ý đến ông ta nữa, chỉ nhìn về bên ngoài thành Đồng Ương, biểu cảm dần dần nghiêm nghị.
Liễu Hi Di mắng lấy mắng để, rồi cũng nhìn ra ngoài, lẩm bẩm nói: "Bọn họ đang làm gì vậy?"
Hề Mạnh Phủ thở ra một tiếng rất dài, tích tụ trong không trung, thật lâu không thể tan đi: "Bọn họ đang... chôn thi thể."
Tề quân bên ngoài thành Đồng Ương đang chôn thi thể tướng sĩ Hạ quân.
Làm cho bọn họ mồ yên mả đẹp...
Nếu người chết có thể trường an thì người sống còn cô dũng thế nào được?...
Theo lệnh của Tào Giai.
Trần Phù suất ba mươi vạn quận binh tiến công các phủ U Bình, Ngô Hưng, Dự Từ ở bắc bộ Hạ quốc.
Dưới trướng có Điền An Bình, Điền An Thái; đệ đệ của quận trưởng Dương Lạc quận Bích Ngô, Dương Kính; Mạc Liên Thành của Mạc thị quận Bạch Chỉ, con trai Kỳ Vấn, Kỳ Lương Hoa; Cao Triết của Tĩnh Hải Cao thị; Lại bộ lang trung Trương Vệ Vũ; Yến Phủ Bối quận... vân vân.
Ngoài ra còn có một vài cường giả tông môn trong nước theo quân, trong đó không thiếu Thần Lâm, đội hình không thể nói là không mạnh.
Trong đó Yến đại công tử, Yến Phủ khi tuyên thệ trước lúc xuất quân tại tây ngoại ô thành Lâm Tri, vốn ở trong hàng ngũ Trục Phong quân, sau này lại tiến vào đội ngũ quận binh, chưởng quản một quân, có chút ý muốn tranh công, ganh đua tranh giành cùng Điền An Bình, như vậy.
Tạ Hoài An suất lĩnh ba mươi vạn liên quân các quốc gia Đông Vực, công phạt các phủ Lâm Vũ, Hội Minh, Phụng Lễ ở đông bộ Hạ quốc.
Dưới trướng có Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng, Tạ Bảo Thụ, Bảo Bá Chiêu, Bào Trọng Thanh... vân vân.
Ngoài ra đương nhiên cũng thiếu không được nhân tài mới nổi của các nước Đông Vực, như mấy người Lâm Tiện Dung quốc, Lận Kiếp Dặc quốc, trong đó càng có một vài tu sĩ Thần Lâm.
Bàn về chỉnh thể, cường giả trong liên quân các quốc gia Đông Vực càng nhiều hơn một chút, nhưng bản thân quận binh Đại Tề lại càng tinh nhuệ hơn liên quân các quốc gia Đông Vực, cho nên thực lực của hai tuyến xem như không chênh lệch nhiều.
Nếu Hạ quốc cho rằng Tề quân muốn chơi trò xiếc hư hư thật thật, thì chắc chắn phải ngã nhào một phát, bởi vì hai tuyến đều xem như chủ lực!
Lần này cả trăm vạn đại quân phạt Hạ của Tề quốc, người đến đều là tinh binh.
Tào Giai ra lệnh một tiếng, bỗng nhiên trào lên như thủy triều, trải khắp toàn bộ Hạ quốc.
Điều đáng nhắc tới là, Đại tướng tiên phong Trọng Huyền Tuân hành động tự do, lại lựa chọn tiến công đông bộ Hạ quốc, rất rõ ràng có ý muốn áp chế đệ đệ béo kia của y.
Lúc này trong toàn bộ lãnh thổ Hạ quốc, tất cả thông tin cự ly xa đã bị ngăn cách. Cho dù là Tề hay Hạ đều mất đi năng lực điều khiển chiến tranh tức thời.
Tào Giai cùng Yến Bình, Nguyễn Tù lĩnh ba quân trong Cửu Tốt, giằng co cùng Tự Kiêu, Ngu Lễ Dương tại thành Đồng Ương.
Chân Quân đạo tắc thăm dò, truy đuổi lẫn nhau, đại quân binh sát đứng đối mặt nhau từ xa. Tề quân chưa ngừng công thành, nhưng từ đầu đến cuối chỉ giữ nguyên mức độ áp lực.
Mà toàn diện loạn chiến, giai đoạn chiến sự mới, cứ triển khai như vậy...
"Thế này... Chúng ta muốn đi nơi nào đây?"