Chương 2669 Có viện binh từ phương xa tới (3)
Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng đi đâu, không ai biết được!
Khương Vọng có vũ lực thế nào, y biết.
Trọng Huyền Thắng thông minh thế nào, y biết
Hai người kia liên thủ, rốt cuộc có thể tạo ra chiến quả thế nào, y khó có thể tưởng tượng ra.
Nhưng mà y chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất!
Vả lại giả sử hai người này, giống như thúc phụ Trọng Huyền Trử Lương năm đó, dẫn quân tiến đánh hậu phương quân địch, đánh hạ những nơi yếu hại, tùy ý cướp đoạt chiến công!
Vậy nếu như y còn dây dưa tiếp ở bắc bộ phủ Lâm Vũ thì sẽ rất khó giữ được ưu thế chiến công của mình.
Một đường hành quân gấp gáp, vứt bỏ lại toàn bộ tám thành bắc bộ phủ Lâm Vũ đang kết thúc công việc, và năm thành trung bộ phủ Lâm Vũ đang sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Trong toàn bộ chiến cuộc phủ Lâm Vũ, điểm mấu chốt nhất hiển nhiên chính là tám thành bắc bộ.
Tám tòa thành lớn này, cũng được thống soái đông tuyến Hạ quốc cho rằng rất quan trọng, tập hợp bọn nó lại một chỗ, không ngừng tiếp viện.
Tạ Hoài An tấn công đồng thời tám thành, trực tiếp dẫn đến thế cục loạn chiến, chính là cậy vào ưu thế thực lực của Tề quân, cắt đứt sự liên kết này.
Phủ quân các nơi Hạ quốc, tố chất tốt xấu lẫn lộn.
Mà liên quân các nước Đông vực, lại là tướng sĩ tinh nhuệ nhất của các quốc gia mà Tề thiên tử điều động tới. Có một số tiểu quốc muốn phái thêm người tham chiến, Tề quốc thậm chí cũng không nhận. Chỉ dùng tố chất bản thân binh lính va chạm, phủ Lâm Vũ bị phá chỉ là vấn đề thời gian.
Tạ Hoài An coi như đánh một trận ngốc.
Nhưng thứ gọi là tình thế thay đổi theo thời cuộc.
Dưới tình huống tám thành bắc bộ đã bị tìm ra điểm đột phá, điểm mấu chốt của toàn bộ phủ Lâm Vũ liền xảy ra thay đổi.
Những thành lớn nối tiếp các phủ, mới là điểm mấu chốt mới.
Nếu như coi hai mươi thành phủ Lâm Vũ thành nơi tiếp viện của đối phương.
Vậy thì trấn áp thành Tích Minh, không nghi ngờ gì chính là một điểm mấu chốt nhất.
Nước cờ này, có thể phá hỏng đường lui của Hạ quân đang ác chiến ở phủ Lâm Vũ, đồng thời còn có thể ngăn chặn viện quân của Hạ quân đến từ các phủ.
Trọng Huyền Tuân tin rằng, trong giai đoạn chiến sự ở phủ Lâm Vũ, bất luận Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng đã đánh chặn bao nhiêu viện binh, chiếm tòa thành kia, cũng không thể có chiến công lớn bằng việc y tấn công tòa thành kia.
Thành vừa hạ, y cũng đã mang binh tiến sâu vào, dọc đường đi hạ hết phi thú, chiếm hết giao thông, ngựa không dùng vó, người không thay áo, bốc cháy đi nhanh. Y tin rằng tốc độ truyền tin tình báo, không nhanh bằng tốc độ hành quân của y.
Y quyết định dùng thủ đoạn sấm set, muốn thừa dịp thủ tướng quân địch còn chưa nhân được tin tức chiến cuộc thối nát ở bắc bộ, trực tiếp cường công phá thành. Noi theo câu chuyện Vương Di Ngô ban đên lén lên Kiếm Phong Sơn, đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Gần rồi!
Chỉ thấy cửa thành phía trước đóng chặt, trên tường thành đao thương mọc lên như rừng.
Quả là thành quan trọng, thủ binh nhiều như vậy.
Nhưng có lẽ cũng bởi vì trọng binh đóng giữu, cho nên đối phương mới dám không mở đại trận hộ thành trước, mà dùng quân thế thay thế.
Trọng Huyền Tuân là kẻ tài cao gan cũng lớn, đương trường khuấy động binh sát, cuồn cuộn dâng lên ba ngàn quân tiên phong, hiển hóa Thiên Phủ thể, thúc dục Thái Dương Thần Cung, cả người giống như Thần Vương, sĩ tốt tựa như thiên binh, huy hoàng lẫm liệt, trực tiếp vọt vào trong thành!
"Quỳ xuống dâng thành! Tha cho ngươi không chết!"
Một tiếng vang trời, đã thấy uy hiếp sinh tử!
Toàn bộ chiến khu đông tuyến, chân nhân bên phía Hạ quốc chỉ có một mình Phụng quốc công Chu Anh, đang kiềm chế lẫn nhau với thống soái Tạ Hoài An.
Tòa thành Tích Minh lẻ loi trước mắt này, mặc kể ngươi ở đây bố trí bao nhiêu bẫy rập hay gì đó, đã không mở ra đại trận hộ thành, vậy thì đừng mở nữa!
Sau đó y nhìn thấy.
Chi chít quân giữ thành trên cổng thành, xôn xao một lúc liền tản đi, một người so với một người chạy trốn còn xa hơn.
Quả là như đàn kiến, tan tác như triều muộn.
Căn bản không có ai tranh phong.
Trọng Huyền Tuân tay cầm Nguyệt Luân đao, từ trên cao nhìn xuống, xung quanh mờ mịt! Cho dù có thần thông Trảm Vọng, nhìn thấu nguồn gốc, nhưng mà lại nhất thời không biết nên chém người nào.
Vất vả lắm mới dò xét ra một viên võ tướng đang muốn xuất hiện, y đang muốn nâng đao lên.
Thì người nọ đã thịch một tiếng quỳ trên mặt đất...
"Tướng quân! Người mình!"...
"Các hạ áo trắng hơn tuyến, phong tư tuyệt thế, quả thật là nhân vật ti chức đời này hiếm thấy. Có lẽ chính là đệ nhất thiên kiêu Đại Tề ta, đoạt tận tao nhã cùng thế hệ Trọng Huyền Tuân, Trọng Huyền tướng quân rồi!"
Thủ tướng thành Tích Minh, quản lý năm ngàn sĩ tốt, tạm giam ba vạn tù binh Lưu Nghĩa Đào, hàm chứa tâm tình nhìn Trọng Huyền Tuân.
Trời mới biết hắn ta thật lòng thế nào, đây chính là người có thể cứu mạng chó của hắn ta...
Tướng quân Trọng Huyền Thắng kia đúng là người đáng tín. Danh tiếng tín nghĩa của Khương Vọng cũng thật đáng tin, quả nhiên có viện quân! Hơn nữa còn là Ngoại Lâu đi, Thần Lâm tới!
Đại Tề đế quốc của chúng ta, không hề từ bỏ Lưu Nghĩa Đào ta mà!
Trọng Huyền Tuân dùng ánh mắt chế trụ động tác muốn xông đến ôm bắp đùi mà Lưu Nghĩa Đào định làm, biểu cảm nghiền ngẫm: "Đệ nhất thiên kiêu Đại Tề? Họ Khương kia chính miệng nói như vậy?"
"Là đệ đệ của ngài chính miệng nói với ta đó!" Lưu Nghĩa Đào quyết định đánh bài thân tình: "Hắn ta vô cùng sùng bái ngài, nói ngài là thiên kiêu ngàn năm có một của nhân tộc, là đệ nhất Thần Lâm từ xưa đến nay..."
"Được rồi được rồi." Trọng Huyền Tuân xoay đầu lại, nhìn bầu trời nơi xa một chút, ngữ khí có chút tiêu điều khó hiểu: "Ngươi nói là, các ngươi đều đầu hàng Tề quốc rồi?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Lưu Nghĩa Đào mặt lộ vẻ vui mừng.
"Toàn thành đều hàng?"
"Đúng vậy đúng vậy!"
"Còn có thêm mấy vạn tù binh?"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Trọng Huyền Tuân nhe răng, hơi nguy hiểm nói: "Những chuyện này sợ rằng không dễ chứng minh."
Lưu Nghĩa Đào không nhận ra, vô cùng nhiệt tình nói: "Ta có một tờ công trạng do chính tay đệ đệ của ngài viết! Đều ghi rõ, không thể sai được!"
Hắn ta lấy tờ giấy mà Trọng Huyền Thắng giao cho từ trong ngực ra, đưa cho Trọng Huyền Tuân, còn chỉ chỉ cho y xem: "Người xem xem, đây này, đây nữa đều ghi rõ, 'nay Lưu Nghĩa Đào quy phục Đại Tề, trợ giúp Thiên Quân trấn thủ thành Tích Minh, nhiều lần ngăn cản viện quân, vì đại cục phủ Lâm Vũ, tạo ra cống hiến không thể xóa nhòa... ' người xem xem đi!"