Chương 2670 Long huynh Hổ đệ (1)
Trọng Huyền Tuân dùng ngón cái và ngón trỏ cầm lấy tờ giấy, hơi hơi ghét bỏ đưa đến trước mặt nhìn.
Trong con ngươi đen nhánh, phản chiếu mấy chữ quá ngứa mắt...
"Phủ Lâm Vũ Đắc Thắng doanh công đầu!"
Y thả tay xuống.
Cả tờ giấy, đều là khoe công trạng, thật sự không có gì có thể xem.
Cái tên gọi là Lưu Nghĩa Đào này, còn nhìn y chằm chằm, đầy nhiệt tình: "Hai vị đúng là long huynh hổ đệ, người này bất phàm hơn người kia! Tướng quân Trọng Huyền Thắng luôn khen ngợi ngài với ta! Cảm tình của hắn ta với ngài, thật sự rất sâu sắc, biết ngài nhất định sẽ tới giúp đỡ, nói có ngài ở đây, hắn ta sẽ tránh khỏi mối lo về sau!"
"À à." Trọng Huyền Tuân cười như không cười: "Hắn ta chắc chắn rằng ta sẽ đến sao?"
"Ha ha ha ha." Lưu Nghĩa Đào thẳng thắn cười to: "Còn sao nữa! Đánh hổ thành anh em, ra trận thành cha con. Hai vị các ngài, đồng tâm đồng lòng đó!"
Nhìn cái tên không biết là ngốc thiệt hay giả ngốc này, Trọng Huyền Tuân hiện tại rất nghi ngờ, mập mạp kia chọn thủ tướng thành Tích Minh này, rốt cuộc lấy tiêu chuẩn gì!
Ai có thể khiến người ta chán ghét hơn sao?
Tiện tay ném tờ giấy này lại giáp ngực Lưu Nghĩa Đào, sải bước đi ra ngoài: "Tập hợp!"
Y còn không tin!
Một Khương Vọng đang áp chế bản thân tạm thời không Thần Lâm, một Trọng Huyền Thắng chiến lực không đáng để nhắc tới, lại có thể nhanh hơn y tự mình dẫn quân đột tiến?
Phủ Lâm Vũ coi như đã phân thắng bại, tiếp theo còn có Hội Minh, Phụng Lễ, Thiệu Khang, Cẩm An!
Chiến tranh còn lâu mới kết thúc!
"Ấy, tướng quân, ngài muốn đi đâu?" Lưu Nghĩa Đào liên tục không ngừng theo sát phía sau: "Đối với thuộc hạ có an bài gì không?"
Trọng Huyền Tuân chẳng muốn để ý tới.
Giương cao cờ, Tiên Phong doanh kiểm soát xung quanh cổng thành, nhanh chóng tập hợp.
Trong lòng Trọng Huyền Tuân đã sớm nhớ kỹ bản đồ Hạ quốc, lặng lẽ xác định mục tiêu tiếp theo, đang muốn dẫn quân lên đường.
Đột nhiên...
Tu! Tu! Tu!
Phương xa vang lên tiếng quân hiệu kèn sừng trâu!
Lưu Nghĩa Đào thay đổi sắc mặt!
Trọng Huyền Tuân bay lên cao nhìn về nơi xa, chỉ thấy nơi đường chân trời xa xa, bụi mù cuồn cuộn.
Một đội đại quân hùng tráng, đang mênh mông cuồn cuộn tiến đến.
Phía trước là một lá cờ lớn, đón gió phấp phới.
Trên cờ viết "An Quốc".
An Quốc hầu Đại Hạ Cận Lăng!
Nếu như một đối một, Trọng Huyền Tuân thành tựu Thần Lâm, cũng không e ngại Cận Lăng.
Nhưng Tiên Phong doanh của y chỉ có ba ngàn tinh binh, mà rõ ràng đại quân mà Cận Lăng dẫn tới ít nhất có ba vạn!
Có lòng dẫn người rời đi, với tốc độ hành quân của Tiên Phong doanh, hiện tại thoát thân hoàn toàn còn kịp. Đã vào bên trong Hạ quốc, có thể tùy ý tung hoành, có binh có đao, đi đâu không được?
Nhưng mà y không thể không hiểu, chiếm được thành Tích Minh, đối với toàn bộ chiến cuộc phủ Lâm Vũ có ý nghĩa quan trọng thế nào!
Nơi này khống chế nam bắc, tuyệt chiếm giao thông, ngăn cản viện binh, là một nơi hiểm yếu.
Chiếm thành Tích Minh thêm một ngày, thì toàn cảnh phủ Lâm Vũ đổi màu cờ, ít nhất phải nhanh hơn ba ngày!
"Mở..."
Y há miệng muốn ra lệnh Lưu Nghĩa Đào mở đại trận hộ thành ra.
Mới nhớ rằng đại trận hộ thành đã bị Trọng Huyền Thắng hủy hoại.
Y không khỏi cảm thấy đây cũng là do Trọng Huyền Thắng sắp đặt, chính là để chôn vùi y ở chỗ này!
Nhưng nghĩ một chút, cũng biết với binh lực lúc đó của Trọng Huyền Thắng, hủy diệt đại trận hộ thành mới là lựa chọn tốt nhất. Đổi lại là y, dưới tình huống không thể đảm bảo chiếm được thành, cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Nhưng mà không có đại trận hộ thành, lấy gì để chống cự đại quân của đối phương?
Dựa vào những tù binh bất kỳ lúc nào cũng có thể binh biến này sao?
"Tướng quân, tướng quân, làm sao bây giờ? An Quốc hầu dụng binh rất hung ác." Lưu Nghĩa Đào nhắm mắt theo đuôi Trọng Huyền Tuân, hoảng loạn sợ hãi, rất ồn ào: "Nếu không chúng ta rút lui đi?"
Rút quân, đương nhiên là lựa chọn lý trí nhất. Quả thật đối với mình mà nói, là lựa chọn an toàn nhất.
Không nên canh giữ ở chỗ này, thắng, là công lớn của Trọng Huyền Thắng, thua, ngược lại giống như chính mình chôn vùi thế cục có lợi!
Thật là bẩn thỉu.
Thằng mập kia chơi thật bẩn!
Ngay từ khi ra khỏi Tắc Hạ học cung, lúc nhìn thấy thuộc hạ làm ăn thất linh bát lạc thì y cũng đã biết được thủ đoạn bẩn thỉu của thằng mập kia.
Hôm này mới biết, bản thân vẫn còn nông cạn lắm!
Trọng Huyền Tuân không phải là một người thích than thở, nhưng lúc này y thở dài.
Chỉ thở dài một tiếng mà thôi, bạch y nhẹ phất, đã bay vượt lên không trung...
"Bổn tướng Trọng Huyền Tuân, chính thức tiếp quản phòng ngự tòa thành này! Tất cả mọi người nghe hiệu lệnh của ta!"
Y một đường bay nhanh quanh thành, một đường điều chỉnh bố phòng, một đường truyền lệnh, khiến cho toàn thành đều nghe thấy."Bổn tướng chỉ có ba điều quân quy!"
"Thứ nhất, giết địch có thưởng! Sau trạn chiến này sẽ mở thành khố, cho mọi người tự do lựa chọn, có thể cầm bao nhiêu thì cầm bấy nhiêu, bổn tướng tuyệt đối không can thiệp! Lời này có danh dự Trọng Huyền gia làm chứng!"
"Thứ hai, thủ thành có công! Trăm vạn hùng binh Đại Tề, đã chiếm Phụng Tiết, Tường Hữu, U Bình! Khôi phục hoàn toàn Hạ quốc, sắp rồi! Nếu như giữ được thành này, sẽ thu phục được phủ Lâm Vũ! Chiến công sau trận, không hề ít, giúp cho chư vị có được Tề tước, hưởng Tề bổng, là thiên binh bá quốc!"
"Thứ ba, người trái lệnh lập tức chết!"
Nói tới điều cuối cùng, y trực tiếp lướt ngang bầu trời, trực tiếp bay ra khỏi thành Tích Minh, một mình bay đến quân trận thuộc đội quân của An Quốc hầu Cận Lăng!
Nào có giống đột nhiên gặp phải cường địch?
Ngược lại giống như có cực nhiều hậu chiêu, đã sớm chuẩn bị đầy đủ, chính là đánh lên ba tiếng trống, phục binh sát tướng lao ra...
Mặc dù là một người, lại như có vạn quân, tụ tập ba vòng thần thông Nhật Nguyệt Tinh, phụ Trọng Huyền, cầm Trảm Vọng, vung ra một đao cực mạnh!...