Chương 2704 Như được hưởng đất lành ngọc quý mà an vui (3)
Trọng Huyền Thắng bức Đại thành hàng còn phải dưới tình huống đại quân công thành hai ngày đêm, lại bao vây bốn bề, tạo áp lực cực hạn thì mới thành công. Sau đó lúc ép thành Thọ An hàng lại chỉ cần đánh hạ một binh doanh là có thể thành công...
Mà đến hiện tại, thậm chí có nơi chỉ cần Tề quân giương cờ lên thì quân giữ thành đã đầu hàng rồi.
Ví dụ như tòa thành trước mắt này.
Thế cục mà ai cũng có thể thấy rõ ràng...
Trước quân tiên phong Đại Tề, Hạ quốc căn bản không có sức chống trả!
Những người như Võ vương, Mân vương, Hề Mạnh Phủ, Liễu Hi Di, tất cả đều bị giam chân chẳng thể động đậy ở thành Đồng Ương.
Dưới tình huống ba đội quân chủ lực đều ở chiến trường thành Đồng Ương, quận binh và liên quân các nước Đông vực của Tề quốc lại như gió thu cuốn lá vàng, quét ngang biên cảnh Hạ quốc.
Năm xưa hai quốc gia cùng tranh đoạt vị trí bá chủ, hiện tại, đã hoàn toàn chẳng còn là đối thủ ở cùng một đẳng cấp.
Gì mà long tranh hổ đấu chứ, chỉ là hổ đói vồ dê mà thôi!
Cho nên từ đầu Tề thiên tử đã không có ý nghĩ tự mình kết thúc công việc, Tự Nguyên đã chết, Tề thiên tử lười chú ý đến phía Nam.
Cho nên Quân Thần Đại Tề cũng không tới.
Làm người dĩ nhiên có tình yêu nước, có lòng gìn giữ đất đai bảo vệ biên cương. Những tướng sĩ Hạ quốc này, đương nhiên cũng tràn đầy nhiệt huyết.
Nhưng mà chiến đấu trong vô vọng, có thể kiên trì trong bao lâu?
Tề Hạ vốn dĩ cùng một tông!
Bảo Bá Chiêu thầm nhẩm một lần, chỉ cảm thấy những lời này đúng là diệu không thể tả, hoàn toàn có thể khiến người ta cảm nhận được trí tuệ chính trị thuận lòng người tuân mệnh trời của Yến Bình, khiến địch ý của đối thủ biến mất không ít!
Lúc này chính là lúc đầu hàng.
Bảo Bá Chiêu động tác lưu loát xuống ngựa, đưa tay nâng thủ tướng Hạ quân đang quỳ rạp phía trước dậy, vô cùng thân thiết nói: "Ta vừa gặp tướng quân, liền cảm thấy thân thiết! Tướng quân có thể cải tà theo chính, dẫn thành đầu hàng, thật sự khiến Bảo mỗ cảm động! Sau này đều là người một nhà rồi, chớ xa lạ với ta!"
Thủ đoạn chiêu hiền đãi sĩ, tất nhiên Bảo Bá Chiêu sẽ không thiếu, làm đến mức vô cùng tự nhiên, khiến người nghe như tắm trong gió xuân.
Y nắm lấy tay người này, tươi cười ấm áp: "Mỗ gia tên Bá Chiêu, huynh đệ xưng hô như thế nào?"
Thủ tướng Hạ quân trước mặt vẫn hơi bối rỗi: "Tội tướng là Ngụy Quang Diệu."
"Tên rất hay!" Bảo Bá Chiêu khen ngợi, lại vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, làm dịu tâm tình bất an của hắn ta: "Ngụy huynh lớn lên tuấn tú lịch sự, lại nói năng bất phàm, nhất định có thể làm nên một phen sự nghiệp ở Đại Tề!"
Lại giọng mang oán hận nói: "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi đã là người Tề, hiến thành chính là công lớn, sao có thể dùng chữ tội này để nói mình chứ?"
"Là ta lỡ lời." Ngụy Quang Diệu rõ ràng thả lỏng hơn nhiều, giả vờ tát một cái vào miệng mình: "Đúng là đáng đánh đòn. Còn chưa quen với tình hình!"
Hai người cười rộ lên.
Trong lúc nói chuyện, phó tướng của Bảo Bá Chiêu đã dẫn người vào thành, nhanh chóng tiếp nhận các điểm mấu chốt phòng thủ thành, khống chế quân giới...
Đoạt hết binh khí, chỉnh đốn hàng binh dù có thuận lợi thế nào, thì vẫn không thể thiếu cảnh giác, đây là bổn phận.
Thân là một chủ tướng, nhất định phải chịu trách nhiệm với toàn quân, không thể có chút khinh thường nào.
Thủ hạ làm chuyện của thủ hạ, chủ tướng làm chuyện của chủ tướng.
Thái độ của Bảo Bá Chiêu thật sự rất ấm áp, trạng thái của hàng tướng Ngụy Quang Diệu cũng dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu vừa nói vừa cười.
"Bảo tướng quân mới chính là rồng phượng trong loài người! Bảo thị Đại Tề, là nhất đại danh môn, có ai mà không biết? Nói thật, vốn dĩ ta còn có suy nghĩ chống cự một phen, nhưng khi nhìn thấy ngoài thành có lá cờ thêu chữ 'Bảo', nhất thời chân đều mềm nhũn!"
Ngụy Quang Diệu lắc đầu, trong giọng nói mang theo kính ý và khổ sở: "Uy danh của Bảo tướng quân, đã vang rền Đại Hạ!"
Bảo Bá Chiêu nắm lấy tay người kia, cười cười với xung quanh: "Ngụy huynh đây là đang cho ta thể diện, nâng cao thanh danh cho ta đấy!"
Cứ nói chuyện như vậy một lúc, Tề quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, đã hoàn thành việc nắm giữ các điểm phòng thủ mấu chốt trong thành. Nắm được các điểm mấu chốt của đại trận hộ thành, bắt đầu phong tỏa phủ khố, kiểm kê quân nhu.
Đoàn người cười cười nói nói, đi vào cửa thành.
Vừa trò chuyện cười đùa, Bảo Bá Chiêu ngược sáng liếc nhìn lên trên cổng thành, nhìn thấy hai chữ "Ngọ Dương".
Bỗng nhiên cười nói: "Lại nói tiếp, trong chữ Chiêu tên ta, cũng có ý là 'Dương' đó. Đúng là có chút duyên phận với tòa thành này!"
Ngụy Quang Diệu cười ha ha hai tiếng: "Giống như lời tướng quân nói, chữ 'Chiêu' này của ngài là ánh mặt trời sáng rực, Quang Diệu tên ta, cũng là ánh sáng, ta nên thân thiết với tướng quân hơn!"
Bảo Bá Chiêu nói: "Tề Hạ vốn dĩ cùng một tông, bây giờ ngươi và ta đều là người Tề, sao không phải là người thân chứ? Nếu như Quang Diệu huynh đệ không chê, sau này chúng ta liền là huynh đệ của nhau!"
Ngụy Quang Diệu nhất thời mặt mũi nghiêm túc, chắp tay thi lễ với Bảo Bá Chiêu: "Ngụy Quang Diệu ta có tài đức gì, có thể lọt vào mắt xanh của một nhân vật như ngài chứ! Không nói hai lời, từ nay về sau liền xem ngài như huynh trưởng! Nguyện đi theo làm tùy tùng của huynh trưởng!"
Bảo Bá Chiêu là nhân vật thiên tài nổi danh của Đại Tề, Ngụy Quang Diệu thì năm hơn ba mươi mới lăn lộn trở thành thủ tướng thành Ngọ Dương. Xét về tuổi tác, thật ra Ngụy Quang Diệu lớn tuổi hơn. Nhưng có thứ gọi là ai thắng làm đại ca, tiếng huynh trưởng này cũng không khó gọi! Hắn ta gọi thật sự rất trôi chảy.
Bảo Bá Chiêu cười nâng người kia lên: "Đi theo làm tùy tùng là chuyện nhỏ, có thể không đến phiên hiền đệ, nhưng mà kiến công lập nghiệp, tất phải liên thủ với hiền đệ mới làm được!"
"Huynh trưởng nguyện ý dìu dắt, tiểu đệ sao có thể chối từ? Sau này huynh trưởng chỉ chỗ nào ta liền đánh chỗ đó, Quang Diệu tuyệt đối không hai lời!"
Bảo Bá Chiêu cười đến rực rỡ.
Đánh một trận chiến phạt Hạ, y đã nhận bốn nghĩa đệ rồi, sau đó đều thành thuộc hạ của y. Có thể ở Hạ quốc quản lý một thành, danh chấn một phủ, trong tay nắm giữ binh mã, những người này đều có thực lực chân chính, bình thường cũng không dễ chiêu dụ.
Nếu không phải có trận chiến này, phải đi đâu tìm chứ?
Y cần những người có năng lực này, những người này sau khi đầu hàng Tề quốc, tích lũy nửa đời đều biến mất, cũng cần nhờ đến lực lượng của Bảo thị Đại Tề, cũng là theo nhu cầu của nhau.
Mối quan hệ như vậy mới gọi là bền vững.
"Đến, Quang Diệu hiền đệ, kể cho ta nghe về thành Ngọ Dương này đi." Bảo Bá Chiêu vừa đi, vừa quan sát tòa thành sắc thái nồng đậm này, thể hiện rõ phong cách Hạ quốc điển hình.
Ngụy Quang Diệu cũng vừa cười vừa tận chức tận trách giải thích: "Thành Ngọ Dương có lịch sử lâu đời, dựa núi gần sông, phong cảnh tươi đẹp, năm đó được tiên đế dựng nên. Xem miệng ta này! Là do năm xưa Hạ Tương Đế xây dựng nên!
⚝ ✽ ⚝
Cửa thành vốn dĩ đã bị Tề quân khống chế bỗng vang lên tiếng ầm ầm!
Một tiếng này giống như tráng sĩ đánh trống, giống như tiếng sấm vang dội đất trời.
Toàn bộ thành Ngọ Dương, đột nhiên tối sầm!...