← Quay lại trang sách

Chương 2705 Thỉnh quân nhập thành (1)

Trước đó một khắc, Ngụy Quang Diệu còn đang khúm núm nịnh bợ, thân thân mật mật, mở miệng ngậm miệng đều là huynh trưởng.

Trước đó một khắc, thành Ngọ Dương vẫn còn trời yên biển lặng, những chỗ yếu hại, đều được Tề quân nắm giữ.

Trước đó một khắc, đại trận hộ thành đã tạm ngừng, quân giữ thành toàn thành đều đã giải giới đầu hàng.

Nhưng mà lúc này, trời đất đã lật ngược, tất cả đã thay đổi!

Hỗn cương chú tạo ra cửa thành, khoảnh khắc đóng cửa, đã khóa chặt đường lui.

Ngụy Quang Diệu đã biến mất không thấy bóng dáng.

Trời đất bỗng chốc tối sầm, tất cả ánh nắng ở thành Thọ Dương đều bị biến mất.

Dân cư cách đó không xa, từng cánh cửa của từng nhà đều bị mở ra, từng đội từng đội binh giáp xuất hiện.

Tòa thành này lúc đầu đã chẳng có bao nhiêu dân chúng, trong số dân chúng còn ẩn giấu đại quân!

Bảo Bá Chiêu mang Thiên Mục thần thông, có năng lực nhìn rõ mọi việc.

Lẽ ra không có dị thường gì có thể giấu diếm được y.

Y cũng quả thực không thả lỏng cảnh giác, cho dù đang cùng Ngụy Quang Diệu xưng huynh gọi đệ, cũng vẫn duy trì tố chất của một vị lương tướng, theo bản năng quan sát hoàn cảnh.

Nhưng mà y quả thật không hề phát hiện ra vấn đề gì.

Ngụy Quang Diệu biểu biện không có chút sơ hở nào, lời nói việc làm, đều tuân theo bổn phận của kẻ đầu hàng.

Trong thành Ngọ Dương mọi thứ đều rất bình thường, giống như những thành trì đã đầu hàng khác. Nhưng dưới loại tình huống hoàn toàn "bình thường" này, lại đột ngột xảy ra biến hóa!

Bảo Bá Chiêu mới bất chợt nhận ra, có lẽ loại "bình thường" này, bản thân nó chính là vẻ ngoài mà một trận pháp nào đó cố tình tạo ra. Có một vị tu sĩ trận đạo rất cường đại nào đó đang núp trong bóng tối, bố trí mọi thứ. Một vị cao thủ binh gia, thiết kế cái bẫy này!

Cửa thành ầm ầm đóng lại, trực tiếp sửa lại toàn bộ bố cục thành Ngọ Dương, sinh hóa thành tử, môn hóa thành ngục.

Những nhóm quân sĩ Hạ quốc nhanh chóng tuôn ra trong bóng tối kia, quả thật đi vào theo một quỹ tích trận văn nào đó. Binh trận và thành trận, lại đạt được sự hài hòa thống nhất!

Đây tuyệt đối là trận đạo cách tân lịch sử, cũng vì vậy mà có thể che giấu được y!

Bảo Bá Chiêu phản ứng cũng rất nhanh.

Mặc dù trong lòng y kinh nghi không hề thua bất cứ kẻ nào, cũng đã phản ứng lại ngay khi cửa thành đóng lại, phát động Vô Quang thần thông, trời đất thành Ngọ Dương chợt biến đổi, mây đen che lấp mặt trời, phong tỏa tầm nhìn Tề quân, y dứt khoát liền cắt đứt dư quang.

Khiến bóng tối lại càng triệt để.

Khiến cho trong tòa thành này, chỉ mình y có đủ tầm nhìn.

Ngược lại muốn xem, là y và bộ hạ của y, hay là Hạ quân có thể thích ứng với hoàn cảnh này hơn. Thân binh dưới trướng y, đã từng diễn luyện với Vô Quang thần thông, hoàn toàn có thể đảm đương tác dụng khung xương cho đại quân trong hoàn cảnh bóng tối.

Thứ gọi là Vô Quang thần thông, thứ nó mang đến là bóng tối, thứ nó ăn mòn chính là ánh sáng. Thần thông nếu như được khai phá sâu, không chỉ có thể dập tắt ánh nắng, ánh đèn, ánh lửa mà còn có thể dập tắt ánh mắt, thậm chí là ánh sáng thần thông!

Đến cảnh giới hiện tại của Bảo Bá Chiêu, đã có thể dập tắt "ánh mắt", hoàn toàn ngăn cách ánh mắt của đối thủ. Còn có thể khiến ánh sáng thần thông ảm đạm, có thể ở một mức độ nào đó, áp chế thần thông của đối thủ phát huy.

Dưới sự ảnh hưởng của Vô Quang thần thông, mặt trời không thể hiện ra, đèn cũng không thể tỏa sáng, lửa có thể bốc cháy nhưng không thể nhìn thấy.

Cả đất trời đều mù mịt!

"Chúng tướng sĩ nghe lệnh!"

Bảo Bá Chiêu há miệng.

"Ngay lập tức kết trận, liên kết binh sát, va chạm từng cái..." những lời phía sau này, đều tiêu tán trong không trung.

Y trước tiên muốn chỉ huy Tề quân vào thành, nhưng mới phát hiện mình căn bản không thể phát ra âm thanh. Âm thanh ở trong khu vực này đã bị phong bế.

Nhưng mà y vẫn nghe thấy âm thành của 'Bảo Bá Chiêu'!

"Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Đứng tại chỗ đợi lệnh, tự bảo vệ mình, chờ ta mở thành!"

Có người giả mạo âm thanh của y, trong hoàn cảnh Vô Quang mà y tạo ra, hạ lệnh cho binh lính của y!

Đây hoàn toàn là một cái bẫy nhằm vào Bảo Bá Chiêu y!

Đối phương hiểu rõ thần thông của y, vả lại còn tinh chuẩn dự đoán được phản ứng của y!

Ý thức được điểm này, trong lòng Bảo Bá Chiêu có vạn con sóng gợn. Nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh lớn nhất, lập tức gập ngón tay quét nơi đường thẳng nơi mi tâm đại biểu cho Thiên Mục thần thông để nó mở ra!

Lúc này vạn vật đều soi xét, mọi dấu vết đều hiện rõ trong lòng.

Y không lập tức tản đi Vô Quang thần thông, bởi vì mặc dù y tản đi Vô Quang thần thông rồi thì thành Ngọ Dương vẫn chìm trong bóng tối do trận pháp của kẻ địch chế tạo. Đối phương đã chọn chiến đấu trong hoàn cảnh tối tăm, khẳng định đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Y tạm thời chỉ có thể dùng sự tối tăm hơn để bảo vệ binh lính mà y mang theo.

Hơn nữa y xuất thân danh môn, sao có thể không nghĩ đến tình huống trong hoàn cảnh Vô Quang bị người khác mạo danh chỉ huy chứ?

Liên quân các nước Đông vực, có thể là một đoạn đay rối, chỉ có thể đứng tại chỗ đợi lệnh. Nhưng mà năm trăm gia binh Bảo thị do y phân tán vào quân ngũ, giúp y hoàn thành việc chỉ huy đại quân, lại là phương thức liên lạc duy nhất mà y có trong hoàn cảnh Vô Quang.

Bảo Bá Chiêu vừa dùng Thiên Mục nhìn rõ bốn phía, tìm kiếm nguồn gốc âm thanh kia, vừa nhanh chóng kháp quyết, dùng bí thuật độc đáo được sáng tạo để sử dụng chỉ huy trong hoàn cảnh bóng tối. Gọi gia binh gần đó tụ tập lại, kết thành quân trận, dùng binh sát tự vệ.

Nhưng trong tai chỉ nghe thấy, tiếng kêu thảm thiết liên tục!

Tầm nhìn vô cùng thấu suốt có thể giúp y nhìn thấy rõ nhiều đội Hạ quân giáp xanh, giống như hổ vào bầy dê, trong hoàn cảnh Vô Quang tùy ý chém giết xung quanh, giống như căn bản không bị bóng tối ảnh hưởng. Giết cho Tề quân không nhìn thấy gì trở thành một mảnh hỗn loạn.

Những Hạ quân này không phải phủ quân bình thường, không giống như những quân vệ thành mà họ đã từng gặp. Mặc dù không tinh nhuệ bằng hai quân Trấn Quốc và Thần Vũ, nhưng quả thật rất tinh nhuệ.

Hơn nữa còn đặc biệt được huấn luyện để chiến đấu trong hoàn cảnh này.

Tình thế hoàn toàn nghiêng về một bên.

Tề quân căn bản không thể tổ chức lại được, lần lượt bị đánh tan.

Thiên Mục thần thông khiến cho y biết, những Hạ quân này căn bản không dùng mắt để tìm kiếm kẻ địch, mà dựa vào huyết khí dao động, trục giết những kẻ có huyết khí dao động khác biệt!

Đồng thời, nhiều đội Hạ quân giống như tên nhọn phá không, nhanh chóng bắn về phía y.

Bảo Bá Chiêu lập tức thu liễm huyết khí của mình, quả nhiên thấy những Hạ quân kia lập tức mất đi mục tiêu. Nhưng chỉ một lúc sau, lại nhanh chóng lần nữa khóa lại phương hướng.

Có người ở trong bóng tối chỉ huy!