Chương 2707 Ta không thể (1)
Trận này vừa xuất hiện, ba vạn đại quân này của y, đã không còn khả năng cứu viện nữa. Dưới tình huống đại quân bị phân tán các nơi này, cho dù y có giãy giụa thế nào, quả thật cũng không kịp. Cho dù có liều mạng vào thành, thì cũng vô dụng.
Nhân lực có đôi khi không đủ!
Bảo Bá Chiêu không nói một câu hung tàn nào, quả quyết dừng bước, cũng không thèm liếc nhìn Thái Dần cái nào, lập tức xoay người về phía cửa!
Mắt dựng thẳng giữa mi tâm liền thả ra ba luồng ánh sáng Thiên Phạt.
Thần quang chói lọi màu vàng kim liên tiếp va chạm với cửa thành. Sức mạnh lớn không gì sánh được, điên cuồng va chạm với cửa thành.
Dưới sự khống chế của Thái Dần, đại trận hộ thành mặc dù chưa khởi động xong hoàn toàn, bộ phận sức mạnh đã dồn về phía cửa thành, cho nên sau khi chịu ba luồng ánh sáng Thiên Phạt, cũng không sụp đổ.
Nhưng Bảo Bá Chiêu lúc này, đã xông thẳng đến cửa thành, đứng trước cửa thành. Trên tay run lên, đã rút ra Cản Sơn tiên!
Phịch!
Thân roi màu xám trắng gào thét, mang theo ảo ảnh dãy núi vô tận.
Hết roi này đến roi khác, quất vào trên cửa thành.
Thần thông! Bàn Sơn!
Sức mạnh núi non, đều ở trong roi này...
Rầm!
Cửa thành bằng thép ầm ầm nổ tung, mảnh nhỏ bay như bươm bướm.
Trước khi đại trận hộ thành khởi động xong, y đã đánh đổ cửa thành!
Bên ngoài cửa thành, là ánh mặt trời rực rỡ.
Ngoài cửa thành, là trời đất rộng lớn.
Mà nó, đối với Bảo Bá Chiêu mà nói, nó có tên là đường lui nhục nhã.
Nhưng mà y không thể không bước lên!
Cho dù Lạc phủ vốn dĩ là một bữa tiệc chia công trạng, tất cả mọi người đều đang liên tục ăn chia, thế mà y lại ăn phải sự thảm hại, ba vạn đại quân dưới trướng toàn bộ mất đi!
Nhưng hiện tại không phải là thời điểm tự trách.
Chỉ có y thoát được, mới có thể rửa sạch mối sỉ nhục ngày hôm nay, báo được mối hận thành Ngọ Dương này.
Mới có cơ hội, đoạt lại mọi thứ đã mất đi ngày hôm nay!
"Cẩu tặc Bảo Bá Chiêu, trốn đi nơi nào!"
Trong thành Ngọ Dương, Thái Dần trực tiếp dẫn theo quân trận gần ba ngàn người, gầm gừ xuất hiện. Tiếng gầm giận dữ này, tất nhiên là để làm tiêu tan ý chí chiến đấu của Tề quân trong thành, báo cho bọn họ biết là chủ tướng đã bỏ quân mà chạy. Nhưng quyết tâm muốn giết Bảo Bá Chiêu của hắn ta cũng vô cùng rõ ràng.
Chuyện khiến gân cốt Tề tổn thương, quốc thể Tề đau nhức.
Tàn sát ba vạn Tề quân, tuyệt đối không bằng giết một mình Bảo Bá Chiêu!
Sao hắn ta chịu bỏ qua!
Bên kia, Ngụy Quang Diệu vội vã cầm máu, cụt một tay nâng đao, xoay người bắt đầu chỉ huy quân trong thành Ngọ Dương tàn sát Tề quân.
Thái Dần quả thực cũng không cần ra tay, một khi sát trận mà hắn ta tự mình cải tạo từ đại trận hộ thành này được khởi động, đây chẳng qua chỉ là một lò mổ mà thôi!...
Bên ngoài thành Ngọ Dương, Bảo Bá Chiêu nhắm đúng phương hướng, bay nhanh về hướng đông, mặc dù bị thương, nhưng dưới sự liều mạng, tốc độ cũng đạt đến cực hạn.
Nhưng mà Thái Dần lôi cuốn sức mạnh quân trận, không tiếc hao tổn điều động binh sát, trong nháy mắt bạo phát tốc độ quá mức kinh khủng.
Chẳng cần tốn quá nhiều thời gian, đã đuổi tới phía sau Bảo Bá Chiêu, ánh sáng bốn màu cuộn lên, không chút do dự đánh một quyền xuống!
Tụ Binh trận, Tinh Quang Tứ Nhiễu, Binh Sát Hỗn Đồng, Nghịch Tứ Tượng Hỗn Nguyên Kình!
Một quyền này, thời kỳ Quan Hà Đài còn lâu mới có thể sánh bằng, cũng vượt xa lúc ở Sơn Hà Cảnh.
Trong nháy mắt phá vỡ giới hạn khoảng cách, thẳng đến mệnh môn!
Bảo Bá Chiêu dù sao cũng là Bảo Bá Chiêu, càng lâm vào thời khắc nguy hiểm càng phản ứng nhanh. Không quay đầu lại, đã gia trì Bàn Sơn chi lực lên Cản Sơn tiên.
Lại giống như sau lưng có mắt, sấm sét gào thét, xoay người cuốn đi!
⚝ ✽ ⚝
Nắm đấm của Thái Dần va chạm vào roi, mạnh mẽ đánh tan Bàn Sơn chi lực, còn mang theo thân roi màu xám trắng, nện vào trên lưng Bảo Bá Chiêu!
Răng rắc!
Tiếng nứt xương vang lên!
Phụt!
Phun ra một ngụm máu tươi lớn, bên trong còn lẫn mảnh vụn nội tạng!
Thân ảnh Bảo Bá Chiêu chật vật, bỗng nhiên biến thành một tia ánh sao, giống như mượn lực Tinh Lâu nhanh chóng bay xa.
Thuật này chính là Thần Tiên Tác!
Mượn Tinh Lâu để di chuyển, chính là bí thuật di chuyển hàng đầu.
Y vẫn cắn răng, tiếp tục chạy trốn!
Thành Ngọ Dương ở nam bộ phủ Hội Minh, phía tây là phủ Thiệu Khang, phía nam là phủ Cẩm An, tất nhiên đều không thể đi được.
Ý niệm đầu tiên của y là muốn đi về phía bắc, bởi vì quân đội thuộc về Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng đang ở phía bắc công thành đoạt đất, khoảng cách không xa lắm, vả lại còn có đủ sức để giúp y.
Nhưng dù sao Bảo gia và Trọng Huyền gia cũng là kẻ thù chính trị mấy đời, rất khó nói đối phương có thể thấy chết mà không cứu hay không. Dù sao thì trong khi chiến đấu cố ý trì hoãn một lúc, ai cũng chẳng thể tìm ra vấn đề. Nhưng với y lại là sống chết khác nhau! Y không thể mang tính mạng của mình đặt cược vào nhân phẩm của Trọng Huyền Thắng.
Đi về phía đông là lựa chọn tốt nhất, phía đông là phủ Phụng Lễ đã đổi màu cờ. Hơn nữa Tề quân đang ở đó xung kích phủ Cẩm An, đại chiến với biên quân Hạ quốc.
Y rất dễ dàng kéo được một đội ngũ tới. Nếu có thể kịp thời dẫn viện quân đến, giết trở về Ngọ Dương. Ba vạn đại quân trong thành Ngọ Dương, có thể vẫn còn!
Ý đồ của Bảo Bá Chiêu, sao Thái Dần không nhìn ra chứ?
Khéo léo điều hành quân trận, một đường đuổi tận không buông, khiến cho người kia liên tục đổi hướng.
Dùng khí huyết sĩ tốt để chống đỡ tiêu hao quân trận, dùng tiêu hao quân trận để duy trì tốc độ của bản thân, sau đó không ngừng tấn công!
Quân trận ba ngàn người, trong lúc đi nhanh, thỉnh thoảng thả xuống hai trăm binh sĩ không đủ khí huyết.
Bản thân Thái Dần, vẫn luôn ở trạng thái đỉnh cao.
Mà trạng thái của Bảo Bá Chiêu, dùng mắt thường cũng đủ thấy là đã xuống tinh thần. Người kia thân là trưởng tử của Sóc Phương bá, tới tham dự đại chiến phạt Hạ, trên người đương nhiên có không ít bảo vật giữ mạng.
Nhưng mà dưới tình huống bị truy sát tàn khốc này, tiêu hao thực sự quá nhanh!
Nếu không phải ở Ngoại Lâu cảnh, y dùng tín, đức, nhân, sát làm đạo tiêu, trên người có bí thuật "Cảnh Chung", có thể luôn luôn cảnh giác thanh tỉnh, thì nói không chừng đã sớm buông thả chính mình.
Thần Tiên Tác cũng đã bị Thái Dần quen thuộc, bị cắt đứt nhiều lần, thật sự có cảm giác cùng đường bí lối!
Chỉ là...
Rốt cuộc cũng đã trốn vào sườn núi!