← Quay lại trang sách

Chương 2709 Ta không thể (3)

Chủy thủ phá nát nhãn cầu, đâm vào trong xương sọ.

Sâu trong yết hầu của Bảo Bá Chiêu, vang lên âm thanh không biết là đau đớn hay là bi thương.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Thanh chủy thủ này điên cuồng đâm loạn trên người Bảo Bá Chiêu!

Trên mặt! Cổ! Ngực! Tim!

Trên bầu trời, thân hình hai huynh đệ thẳng tắp rơi xuống, mang theo tiếng gió rít gào, rơi xuống rừng cây xanh biếc, sức sống bừng bừng của ngọn Tiểu Tiêm.

Trong quá trình rơi xuống này, Bảo Trọng Thanh cũng căn bản không biết chính mình rốt cuộc đã đâm bao nhiêu đao.

Đem ca ca ruột của mình, đâm thành một túi da vỡ nát rách rưới.

Xì xào, xì xào, xì xào, bốc lên bọt máu.

Phịch!

Huynh đệ hai người, rơi xuống đỉnh núi.

Hành trình ngắn ngủi thân mật không khoảng cách này, rốt cuộc cũng chấm dứt.

Nơi cổ họng Bảo Trọng Thanh phát ra tiếng thở thật dài, khó có thể hình dung, buông tay ra, trở mình nằm bên cạnh thi thể Bảo Bá Chiêu.

Y cứ nằm ngửa như thế, nhìn bầu trời.

Nằm bên cạnh y, là thi thể máu thịt mơ hồ của anh ruột y.

Bọn họ sóng vai nhau nằm, thân mặt giống như lúc nhỏ. Cùng nhau nhìn mây, nhìn sao, nhìn thế giới này.

Bầu trời Hạ quốc, không sáng trong bằng Tề quốc, nhưng cũng rất bao la.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây, không nghiêng không lệch chiếu xuống.

Thật ấm áp.

Bảo Trọng Thanh rất muốn ngủ một giấc, đương nhiên hiện tại không thể ngủ được.

Y lấy hộp trữ vật cài nơi đai lưng xuống, lấy từ trong đó thuốc trị thương, chậm rãi ăn vào.

Bởi vì nguyên nhân thân thể, một loạt động tác này làm rất khó khăn, nhưng vẫn có thể làm được.

Thiên Mục thần thông có năng lực thấu suốt, cho nên y hiểu thân thể của mình quả thật cũng vô cùng hỏng bét. Nhưng không sao, hiện tại y có đủ thời gian.

Y thắng được đầy đủ thời gian cùng với tương lai rực rỡ tươi sáng như ánh mặt trời trước măt.

Y cứ nằm như vậy, vận chuyển đạo nguyên, nỗ lực hòa tan dược lực, tập trung điều trị vết thương của mình.

Y vốn dĩ không muốn nói gì, hơn nữa từ trước tới nay chưa bao giờ có thói quen nói chuyện với người chết.

Nhưng không biết vì sao, lại cảm thấy phải nói chút gì đó.

Tóm lại dù sao cũng phải xử lý vết thương.

Y rên rỉ một tiếng như vậy, hơi hơi giãn gân cốt đau đớn khó chịu.

Nghe thấy tiếng tứ chi khó khăn đáp lại.

Loại đau đớn này, khiến y càng thêm không có gì để nói.

Cho nên y nói như vậy: "Ngươi lớn hơn ta hai tuổi, ăn cơm nhiều hơn ta rất nhiều, tu vi cao hơn ta cũng rất bình thường mà? Có bản lĩnh ngươi đứng tại chỗ bất động, chờ ta tu hành hai năm rồi thử lại một chút? Sao ngươi dám nói rằng ngươi ưu tú hơn ta, sao có thể vì thế mà không cho ta tập tước chứ?"

Y thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Ngươi làm ăn lộn xộn, chuyện buôn bán Kim Vũ Phượng Tiên Hoa, ở trong tay ta, có thể đả thông con đường Sở quốc, kiếm được không biết bao nhiêu đạo nguyên thạch.

Ở trong tay ngươi, ta tùy tiện tìm mấy người phối hợp với Trọng Huyền mập nói vài lời, ngươi liền bán trao tay. Ngươi là kẻ ngu xuẩn đến mức không nhìn ra giá trị của việc buôn bán này, còn ở đó mà ngạo mạn sao? À à, đúng là giống y như người cha kia của chúng ta, khó trách ông ta thích ngươi chứ không thích ta."

"Ta ở Nội Phủ cảnh, không có thanh danh. Ngươi ở Ngoại Lâu cảnh, không phải cũng bị Trọng Huyền tao nhã kia dẫm dưới lòng bàn chân sao? Sao ta lại không bằng ngươi chứ?"

"Rõ ràng so về binh pháp thao lược, ta còn mạnh hơn ngươi đó huynh trưởng, ngươi biết ta mạnh hơn ngươi sao?"

"Đừng thấy ngươi dựa vào chiến lược của Trọng Huyền mập, trong trận chiến lần này ăn nên làm ra. Nếu như ta có một vạn đại quân, ta còn làm được nhiều hơn ngươi. Ta có thể đoạt được càng nhiều ở Trọng Huyền mập, ta hiểu hắn ta hơn so với ngươi, ta cũng hiểu Hạ quốc hơn so với ngươi, ta chuẩn bị còn nhiều hơn ngươi, nhưng ta chỉ có một ngàn binh mã."

"Cha của Trọng Huyền mập, là tội nhân của Trọng Huyền thị, suýt chút nữa đã phá hủy toàn bộ Trọng Huyền gia. Dù vậy, Bác Vọng hầu cũng cho hắn ta cơ hội cạnh tranh công bằng. Trọng Huyền Tuân vô địch cùng cảnh, tuyệt thế thiên kiêu, đến chiến trường Tề Hạ, y và Trọng Huyền mập mỗi người cũng chỉ có ba nghìn binh mã, tất cả đều dựa vào bản lĩnh."

"Hai huynh đệ chúng ta ra chiến trường, ngươi có một vạn binh, ta lại chỉ có một ngàn, con bà nó chứ, công bằng sao?"

Đường huynh đệ của người ta còn có thể bày ra tư thế như vậy, cạnh tranh công bằng. Vì sao chúng ta là huynh đệ ruột, cùng cha, cùng mẹ, mà ngay cả cơ hội cạnh tranh công bằng bọn họ cũng không cho ta chứ?"

"Huynh trưởng, ngươi có biết ngươi rất ngu hay không?"

"Ngươi cho rằng Trọng Huyền mập kia vì sao lại kìm hãm thế công ở Lạc phủ? Ngươi cho rằng vì sao hắn ta và Khương Vọng lại không tranh đoạt với ngươi?"

"Có thể là đã nhận ra ở bắc bộ Lạc phủ, Hạ quân có động thái khác thường, có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn, hoặc có động tác lớn gì đó, nhưng ngươi lại nhất thời trầm luân trong thắng lợi, căn bản không nhìn thấy nguy cơ. Lãng phí vô ích Thiên Mục thần thông của ngươi!"

"Hoặc là nói, ngươi quá ỷ vào Thiên Mục, không biết rằng trên đời này có rất nhiều thứ, mà Thiên Mục không thể nhìn thấu!"

"Ta luôn luôn chờ ngươi, chân thành chờ ngươi, ta tự nói với mình chỉ chờ lần này, nếu như không có cơ hội, thì thôi. Ta sẽ không ra tay với ngươi nữa. Nhưng mà ngươi lại đem cơ hội bày ra trước mắt ta..."

"Ta biết thật ra ngươi vẫn có thể trốn, cho nên ta dùng chính mình ngăn cản ngươi... Ta... Quên đi."

Bảo Trọng Thanh thở một hơi thật dài: "Thật ra ta cũng biết, ta nói những lời này, đều chỉ là đang kiếm cớ."

"Nhưng con người cần kiếm cớ để bản thân tiếp tục tiến bước, đúng không?"

"Huynh trưởng, ngươi nói, thế giới này rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ? Lòng người có thật sự ác độc như vậy hay không? Ta vẫn cho là... ta có thể thản nhiên đón nhận kết quả. Nhưng mà ta không thể..."

"Ta không thể."