← Quay lại trang sách

Chương 2710 Bắt đầu từ hôm nay (1)

Y ngậm miệng lại.

Trong nháy mắt đó, y cho là y sắp khóc.

Nhưng mà y không có.

Trầm mặc một lúc, y ngồi dậy, cẩn thận tỉ mỉ bắt đầu xử lý thi thể của huynh trưởng ruột thịt của minh.

Máu thịt, xương cốt, lông tóc, mọi thứ.

Dùng bí dược phân giải từng chút, hòa lẫn vào bùn đất, lẫn vào núi đá, lẫn vào ngọn núi Tiểu Tiêm yên tĩnh này.

Đương nhiên không thể dùng đạo thuật...

Dùng đạo thuật làm những chuyện này, rất dễ để lại dấu vết vĩnh cửu.

Y bình tĩnh hoàn thành mọi chuyện, lại bay lên, bay qua bay lại, bắt đầu xử lý những dấu vết mà y có thể nhận thấy, mặc dù đây là chiến trường Tề Hạ, mặc dù Bảo Bá Chiêu chết, không phải là chuyện không thể.

Thành Ngọ Dương thảm bại, đại quân mất sạch, chủ tướng có thể còn sống mới là chuyện kỳ quái, huống chi còn bị Thái Dần dẫn quân truy sát lâu như vậy.

Hơn nữa, chờ trận chiến này kết thúc, cũng chẳng biết là đến lúc nào. Khi đó, mọi dấu vết, cũng đã bị quy luật tự nhiên của đất trời xóa sạch.

Mặc dù...

Mặc dù có nhiều mặc dù như vậy.

Bảo Trọng Thanh vẫn làm việc rất cẩn thận.

Lặp đi lặp lại, dọn dẹp khoảng chừng mười ba dấu vết.

Y tự nói với mình, vĩnh viễn không được quên, Bảo Bá Chiêu chết như thế nào.

Vĩnh viễn không được sơ ý...

Thất bại ở thành Ngọ Dương, chắc chắn là một đòn đánh vào đầu Tề quân đang hài lòng.

Một trong những tướng lĩnh xuất sắc nhất chiến trường đông tuyến, trưởng tử Bảo Bá Chiêu của Sóc Phương bá Đại Tề, dẫn theo ba vạn đại quân tấn công thành Ngọ Dương.

Ngày đó liền truyền đến tin tức thành Ngọ Dương đầu hàng.

Nhưng cũng trong ngày hôm đó, trời còn chưa tối, tin tức mới nhất truyền đến chính là Bảo Bá Chiêu bại trận ở Ngọ Dương!

Hai vạn Tề quân bị tàn sát hầu như không còn, một mình Bảo Bá Chiêu chạy trốn ra ngoài thành, sống chết không biết!

Một vạn lính mới (hàng quân Hạ quốc) quay về Hạ quân.

Thái Dần nói: "Ngoài có cường địch, trong không có trụ cột. Cởi giáp đầu hàng, không phải lỗi của binh lính! Thời điểm sống chết, sao có thể cưỡng cầu!"

Cho nên giết chết tướng quân đầu hàng Tề, thu phục binh lính đầu hàng Tề.

Hắn ta ở thành Ngọ Dương, tuyên bố với toàn bộ phủ Hội Minh, thậm chí là cả chiến trường Tề Hạ, trận chiến Ngọ Dương, là khởi đầu cho sự phản công của Hạ quốc. Thứ gọi là "Bắt Khương Thuật trước ngai vàng, bắt đầu từ hôm nay!"

Toàn bộ chiến trường đông tuyến, có ba mươi bạn Tề quân. Tạ Hoài An lĩnh chủ lực chiến đấu với Chu Anh ở phủ Lâm Vũ, tiến từng bước một. Tề quân được phân đến phủ Hội Minh và phủ Phụng Lễ, tổng cộng cũng chỉ có mười hai vạn.

Toàn bộ phủ Phụng Lễ đổi màu cờ, bên phía Tề quốc thu được lượng lớn quân thủ thành Hạ quốc đầu hàng. Lại có bộ phận chủ lực Tề quân, đang tiến công phủ Cẩm An.

Tề quân có thể đại chiến ở Lạc phủ, có số lượng bao nhiêu cũng có thể biết được.

Thành Ngọ Dương, một trận chiến liền mất đi hai vạn!

Đối với Tề quân mà nói, thành Ngọ Dương bại trận, tuyệt đối là tổn thất tổn thương đến gân cốt.

Bảo Bá Chiêu bị đồn rằng đã bị Thái Dần lĩnh quân truy sát, lại khiến Tề quốc mất đi một thiên kiêu!

Bảo Bá Chiêu là ai?

Là một nhân vật trẻ tuổi nổi tiếng của Tề quốc.

Người kia nếu không chết, chắc hẳn là tướng lĩnh cấp cao tương lai của Tề quốc, là một phần khiến cho Tề quốc cường đại. Giá trị đó khó có thể lường được, ý nghĩa đó không hề tầm thường!

Có thể nói, Ngọ Dương bại trận, chân chính khiến người Tề từ tình cảnh thế như chẻ tre tỉnh hồn lại, chân chính biết được sự tàn khốc của trận chiến này.

Đừng tưởng rằng trận chiến kỵ quân trên bình nguyên Giang Âm, là toàn bộ ý chí của người Hạ quốc.

Hạ quốc không phải là một nước yếu ớt mặc người nắn bóp!

Ngoài ra một vạn Hạ quân đầu hàng rồi phản bội kia, cũng là cản trở cực lớn cho việc người Tề sử dụng quân đầu hàng.

Có một tin đồn được truyền đi rộng rãi chính là sở dĩ Bảo Bá Chiêu bại ở thành Ngọ Dương, nguyên nhân chính chính là, lúc lâm trận hàng quân phản chiến. Gì mà Tề Hạ vốn dĩ là một tông, rốt cuộc cũng là người của hai nước, sao có thể thật sự tin tưởng?

Cuộc chiến khuynh quốc, không chỉ dừng ở phản chiến, cũng không chỉ có va chạm xác thịt.

Mà còn ở sinh tử, vinh nhục.

Đấu chính là lòng người, tranh chính là khí thế.

Diệt Hạ không chỉ phải tiêu diệt máu thịt, mà còn phải tiêu diệt tinh thần, ngược lại cũng là như thế.

Không ngoại trừ đại quân sát phạt

Trên quốc thổ Hạ quốc rộng bao la, Kì Lão của Tề quân và Ngọc Đài tuần kỵ của Hạ quân, bị chém giết không đếm xuể.

Từ Lâm Truy đến Quý Ấp, gián điệp của đôi bên, cũng không biết đã giao phong bao nhiêu lần.

Dưới loại tình huống này, mọi phương diện đều đang giao phong.

Cuộc chiến Ngọ Dương chắc hẳn là một lần sáng mắt nhất mà Hạ quốc cho Tề quốc.

Trận chiến này đánh ra khí thế của Hạ quân, khiến Tề quân không gì cản nổi, rốt cuộc lại lần nữa biết được sự ngoan cường của Hạ quân. Thái Dần cũng vì trận chiến này mà nổi danh!

Đi nhanh trên phố thị, tâm tình Thái Dần cũng không ung dung.

Hắn ta biết rất rõ, thế cục hiện tại đã tồi tệ đến mức độ nào.

Cuộc chiến Ngọ Dương đương nhiên cũng coi như một trận thắng lớn, nhưng đối với toàn bộ chiến trường đông tuyến, lại chỉ là thắng bại của một tòa thành!

Trước khi cuộc chiến Ngọ Dương diễn ra, phủ Lâm Vũ còn lại ba thành, phủ Phụng Lễ toàn bộ đổi màu cờ, phủ Hội Minh đã rơi vào tay giặc hơn một nửa.

Phủ Hội Minh hiện tại, đã không thể nói là phủ Hội Minh của Hạ quốc nữa.

Người Tề ở đây, đã chiếm ưu thế tương đối!

Trận chiến lần này, tiêu diệt quân đội thuộc Bảo Bá Chiêu, nâng cao thể diện, nhưng quả thật là đốt tổ ong vò vẽ. Người Tề tuyệt đối sẽ không buông tha việc xây dựng ưu thế ở phủ Hội Minh trong thời gian tiếp theo, thành Ngọ Dương là một lá cờ hiệu mấu chốt.

Tề quân nhìn thấy được điểm này, nhất định sẽ không cho phép nó tồn tại.

Khoảng thời gian kế tiếp, mới quan trọng!